Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 656
Cũng không lâu lắm.
Vân Phi Dương ra khỏi thảo nguyên, đứng trên một mảnh lục địa được tạo thành từ đá đặc thù.
Quả nhiên.
Như Tứ Hải Kiếm Đế nói.
Thả mắt nhìn lại.
Trên đường uốn lượn phía trước tán lạc rất nhiều ngân sắc thẻ tre, số lượng ít nhất phải mấy trăm!
“Xoát.”
Vân Phi Dương thuận tay nhặt lên một cái, mở ra xem, trên đó viết, Cấm Thuật Ngự Lôi, sau đó cười nói:
– Cái này không tệ, rất thích hợp với ta.
Trong cơ thể hắn có Lôi hệ.
Nhưng không có vũ kỹ phù hợp nên rất ít thi triển ra. Dù sao, thuần túy Lôi hệ bạo phát còn không bằng kiếm khí.
Mấy người La Mục cũng không nhàn rỗi, nhao nhao nhặt ngân giản lên, tùy tiện xem xét, cảm thấy không tệ, muốn nhét vào trong ngực.
– Chậm đã!
Tứ Hải Kiếm Đế ngăn cản.
– Ở chỗ này, chỉ cần đưa cấm thuật vào trong ngực thì không thể lại vứt bỏ, nếu không sẽ bạo thể mà chết.
Dát.
La Mục và Vân Lịch nhất thời cứng ngắc.
Bọn họ vội vàng vứt ngân giản trên mặt đất, tuy hai cấm thuật này không tệ, nhưng cũng không quá thích hợp với mình.
Tiến vào Đảo Thần Cấm, không thể câu thông không gian giới chỉ, mang trên người không chỉ dư thừa mà còn trở thành quả bom ẩn hình.
“Oanh!”
Đột nhiên, phía trước truyền đến nổ tung.
Một võ giả lấy được không ít thẻ tre, nhưng tìm được một cái ngân giản càng trâu hơn, tiện tay vứt một cái, kết quả trực tiếp nổ tung mà chết.
– Thấy chưa.
Tứ Hải Kiếm Đế chân thành nói:
– Kết cục như thế đó!
Trái tim nhỏ của La Mục và Vân Lịch nhảy nhót, sụp đổ nói:
– Động một chút lại bạo thể mà chết, quá dọa người đi!
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Cho nên trong lúc tìm tòi ngân giản, tận lực lựa chọn cái thích hợp với bản thân, không được ham hố.
– Hiểu rõ.
Mọi người gật đầu.
Vào lúc này, La Mục nói:
– Phi Dương ca, ngươi đang làm gì thế?
Tứ Hải Kiếm Đế quay đầu nhìn lại, tròng mắt xém chút trừng ra ngoài, bởi vì, Vân Phi Dương đang không ngừng nhét ngân giản vào trong ngực.
“Xoát xoát.”
Trong chớp mắt đã lấy bảy tám cái vào trong ngực, hắn cười nói:
– Nhiều cấm thuật tùy tiện ném loạn như vậy, thật sự hư mất của trời.
– Ngươi…
Tứ Hải Kiếm Đế muốn ngã quỵ.
Mình rõ ràng đã nói ra hậu quả, cũng có võ giả dùng sinh mệnh để biểu thị hậu quả đó, chẳng lẽ tên này không nghe thấy hay không sợ chết!
– Sư tôn.
Đột nhiên, Vân Phi Dương truyền âm nói với mọi người.
– Ta có thể câu thông Phi Dương đại lục, ngân giản đều được đưa vào, tuyệt sẽ không vứt ra.
Đám người nhất thời đại hỉ.
Đã có thể câu thông Phi Dương đại lục, chẳng khác nào có không gian to lớn chứa đựng, có thể mang toàn bộ ngân giản đi nha!
“Xoát!”
La Mục vội vàng nhặt ngân giản lên, hô:
– Phi Dương ca, đây đây, đặt vào.
– Hỗn đản.
Vân Phi Dương nguýt hắn một cái.
– Làm lộ vậy để người ta nhìn thấy thì không tốt.
– Đúng đúng!
La Mục vội vàng vứt bỏ ngân giản.
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế vội vàng thu hồi vẻ hưng phấn, giả bộ giống như không việc gì. Thậm chí cố ý ngăn trở Vân Phi Dương, để hắn vụng trộm lấy ngân giản.
Không gian giới chỉ không có tác dụng ở chỗ này, nhưng thế giới trong thể nội Vân Phi Dương lại không bị hạn chế, quả thật quá thoải mái.
Hắn cố ý thả chậm tốc độ, rơi phía sau mọi người, thu sạch ngân giản vào.
– Phát tài rồi.
Vân Phi Dương âm thầm vui vẻ.
– Dù mình không tu luyện cũng có thể mang ra bán!
Tên này nghĩ rất tốt.
Điều kiện tiên quyết là phải còn sống ra ngoài, nếu không, dù cấm thuật đổ đầy Phi Dương đại lục, cũng sẽ vô bổ.
“Phốc!”
Ngay thời điểm Vân Phi Dương trộm lấy ngân giản, trên không phía trước truyền đến âm thanh huy động đôi cánh.
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi xuất hiện giữa không tóc bạc áo choàng, ngũ quan đoan chính, bộ dáng rất soái, thân trên loã lồ, thân dưới mặc trang phục đặc sứ.
Bất quá.
Người trẻ tuổi không phải treo giữa không trung mà bay giữa không trung, sau lưng hắn có một đôi cánh không ngừng huy động!
Rất nhiều võ giả kinh hãi.
Sống lâu như thế, còn lần đầu tiên nhìn thấy, loại loại người mọc ra cánh sau lưng thế này a!
Tứ Hải Kiếm Đế cũng phát mộng.
Năm đó tiến vào Đảo Thần Cấm cũng chưa thấy qua người thế này.
– Ngọa tào!
La Mục bật thốt lên:
– Người chim kìa!
Vân Phi Dương lấy ngân giản đưa vào trong ngực, vẻ mặt nghiêm túc, trong đám người chỉ có hắn biết, đây không phải là người chim, mà chính là Dực Nhân.
Dực Nhân.
Xưng Dực Tộc.
Một tộc loại tại Thần Giới.
Bọn họ từ khi sinh ra đã mọc cánh, khi còn nhỏ đã không dựa vào võ đạo mà có thể bay lượn bầu trời.
Thực lực Dực Tộc tộc căn cứ màu sắc của cánh mà phân chia.
Phổ thông Dực Nhân sẽ có cánh màu trắng, cao thêm chút nữa tiến hóa thành ngân sắc (màu bạc), mạnh hơn thì sẽ tiến hóa đến kim sắc, sau đó thăng hoa thanh bốn cánh là Tứ Thải, Lục Dực Lục Thải.
Vân Phi Dương không quá hiểu biết đối với cảnh giới của Dực Tộc.
Chỉ biết là năm đó ở Thần Giới.
Đầu lĩnh Dực Tộc Mạnh nhất, sau lưng hắn có mười hai cánh cũng sở hữu mười hai loại màu sắc, thực lực nghe nói không kém gì Thần Quân.
– Cánh tên Dực Nhân này cũng không phải quá trắng, thực lực chắc cũng không mạnh lắm.
Vân Phi Dương âm thầm suy đoán.
“Xoát!”
Đột nhiên, Dực Nhân bay xuống.
Hắn rơi vào Vân Phi Dương trước người, lãnh đạm nói:
– Nhân loại, ngươi làm trái với quy định Đảo Thần Cấm.
Không phải chứ?
Người chim còn có thể nói chuyện?
La Mục có chút choáng.
Vân Phi Dương cười nói hỏi.
– Đảo Thần Cấm còn có quy định?
Dực Nhân lạnh lùng nói:
– Bản Thần vệ không biết ngươi dùng phương pháp gì có thể chứa đựng nhiều ngân giản như vậy, nhưng trái với quy định sẽ phải bị phạt.
– Ta dựa vào.
La Mục đi tới, nói:
– Người chim, cmn ngươi chảnh cún quá!
Nói rồi đập một quyền tới.
Ánh mắt Dực Nhân lạnh lẽo, nâng quyền nghênh đón, mang theo lực lượng chí ít đạt tới 30 ngàn trọng!
– Không phải chứ?
Cảm nhận được cỗ lực lượng bạo liệt kia, La Mục xém chút khóc thét, cảnh giới hiện tại của hắn chỉ có Vũ Thánh sơ kỳ, lực kình bạo phát cũng chỉ có một vạn ba ngàn trọng thôi.
Mẹ kiếp.
Trang bức cm gì không biết mà lại đụng phải cường giả rồi!
Nói thì chậm, diễn ra rất nhanh, Vân Phi Dương đá La Mục văng ra ngoài, nâng quyền nghênh đón.
“Oanh!”
Hai người đối bính một chiêu.
“Đạp đạp.”
Vân Phi Dương lui hơn mười bước, Dực Nhân cũng lui hơn mười bước, nhưng trong ánh mắt còn lóe ra vẻ hoảng hốt.
Tên nhân loại này bạo phát cảnh giới thì là Thánh cấp sơ kỳ ở Phàm Giới, vậy mà lực lượng không yếu hơn mình?
– Không tệ.
Hắn thản nhiên nói:
– Ngươi rất có thực lực.
– Bất quá.
– Vi phạm quy định Đảo Thần Cấm vẫn phải bị phạt, hi vọng ngươi phối hợp, nếu không…
– Nếu không như thế nào?
Vân Phi Dương thản nhiên hỏi lại.
“Xoát xoát!”
La Mục và Vân Lịch nhất thời bạo phát tu vi, trên mặt hiện ra mỉm cười phách lối, cách đó mấy người Long Chấn Vũ không xa cũng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Hiển nhiên.
Đang nói cho đối phương biết, người của chúng ta nhiều, một người chim như ngươi có tư cách gì phách lối ở chỗ này?
– Chơi hội đồng?
Dực Nhân cười lạnh.
“Phốc!”
“Phốc!”
Vào lúc này, trên không nơi xa bay ra mấy trăm Dực Nhân, bọn họ phóng thích tu vi, không kém gì Dực Nhân này.
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.
Không nghĩ tới.
Bên trong Đảo Thần Cấm lại có nhiều Dực Nhân như vậy. Xem ra, bên mình này khó chống lại.
Rất khó chống lại?
Căn bản không thể chống lại.
Bởi vì khi La Mục và Vân Lịch nhìn thấy nhiều người chim bay ra ngoài như thế, khí thế tỏa ra cũng rất dọa người, đã sớm biến mất bên người Vân Phi Dương.
– Trời xanh thăm thẳm.
– Gió biển mát mẻ.
Hai người ngồi xổm trên thạch đầu, một tên nhìn trời, một tên híp mắt, biểu lộ rất vui sướng, vẻ hung hăng càn quấy vừa rồi hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.