Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 655
“A —— “
Một Vũ Vương đỉnh phong giẫm lên đầm lầy ẩn giấu trong một bãi cỏ, cuối cùng kêu thảm rồi từ từ dung nhập vào bên trong.
Mọi người thở dài.
Nói thật.
Bên trong bãi cỏ to như vậy, bọn họ không có cách nào đoán trước, bước kế tiếp của mình có thể giẫm vào đầm lầy hay không.
Khoảng cách tử vong rất gần, mỗi khi đi một bước, đám người đều nơm nớp lo sợ.
May mắn là.
Khi có người phát động đầm lầy, nó sẽ một mực tồn tại, kẻ đến sau có thể nhìn thấy rõ ràng, kịp thời lách qua.
Mà.
Đoạt Mệnh Đầm Lầy cũng không phải có ở khắp nơi.
Mấy ngàn võ giả đi vào, chỉ có mấy chục người bị dính, tỷ lệ này vẫn rất nhỏ.
Võ giả càng đi phía trước càng nguy hiểm, mà người đi sau bởi vì có tiền nhân dẫn đường, sẽ an toàn hơn một chút.
Cường giả phía trước hiểu rõ đạo lý này, nhưng bọn hắn vẫn tình nguyện đi trước mở đường.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Người đầu tiên đi qua thảo nguyên tiến vào khu vực mới sẽ có thể gặp được cấm thuật tốt hơn, có thể tiên hạ thủ vi cường!
Mang theo ý nghĩ này, mấy trăm võ giả đi trước nhất, lần lượt có người ngã vào đầm lầy.
“Hô!”
Lại có một võ giả ngã vào đầm lầy, mà hắn có tu vi Vũ Thánh sơ kỳ!
Chẳng lẽ sẽ có Thánh cấp cường giả đầu tiên chết trong Đảo Thần Cấm sao?
“A!”
Vũ Thánh cường giả ngã vào đầm lầy phẫn nộ rống to, bộc phát ra tất cả tu vi, cuối cùng thoát ra ngoài.
Đám người La Mục và Vân Lịch nhất thời buông lỏng một hơi.
Đối phương có thể tránh thoát, mình cũng có thể, chí ít còn có cơ hội sống sót.
“Phù phù.”
Thánh cấp cường giả thoát khốn nằm bẹp trên đồng cỏ, trên mặt lộ vẻ suy yếu.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Vào Đoạt Mệnh Đầm Lầy, Thánh cấp võ giả tuy có thể thoát khốn, nhưng chỉ một lần, nếu lại rơi vào thì hẳn phải chết không nghi ngờ.
Bọn người La Mục đang thở ra một hơi nhất thời sụp đổ, cũng cầu nguyện, Vân Phi Dương đang dẫn đường sẽ không bị gì a.
Nhắc tới cũng kỳ.
Từ khi Vân Phi Dương mở đường phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, đã đuổi kịp rất nhiều người, nhìn như không kiêng kị đầm lầy ẩn tàng trong đám cỏ.
– Đồ nhi.
Tứ Hải Kiếm Đế lo lắng nói:
– Đừng nóng vội, chậm rãi đi.
Đột nhiên.
Vân Phi Dương dừng lại.
Hắn nói:
– Theo bước chân ta, không được đi loạn.
Nói rồi đột nhiên ngoặt qua chỗ khác, đi vòng về bên trái, mà lại liên tục đi vòng hai lần.
Mọi người tuy không hiểu nhưng vẫn theo sát hắn, sau đó đi thẳng tiếp.
Nhưng.
Đi không bao lâu.
Phía sau có người la to.
Mọi người quay đầu nhìn lại phát hiện khu vực mình lách qua trước đó, hai Vũ Vương đều ngã vào đầm lầy.
– Á du…!
– Chẳng lẽ tên này phát giác được?
Mọi người ngạc nhiên nhìn Vân Phi Dương đang dẫn đường phía trước, rung động không thôi.
“Xoát.”
Vào lúc này, Vân Phi Dương lại dừng lại, lần nữa thay đổi tuyến đường, bọn người La Mục lần lượt đi theo.
Tứ Hải Kiếm Đế nhịn không được hỏi:
– Đồ nhi, ngươi có thể nhìn thấy đầm lầy ẩn tàng?
– Không thấy.
Vân Phi Dương đáp:
– Nhưng có thể cảm giác được.
Có thể… Cảm giác được?
Mọi người mơ hồ.
Nơi này không có hạn chế Linh Niệm.
Bọn họ thủy chung phóng thích, cơ hồ dò xét bãi cỏ mấy lần cũng không phát giác được địa phương không đúng!
Bọn người La Mục cảm giác không ra là vì linh hồn quá yếu.
Vân Phi Dương khác biệt.
Hắn toàn lực phóng thích linh niệm có thể bắt được khí tức của trận pháp ẩn tàng trên đồng cỏ, cũng phán định, nơi đó ẩn tàng đầm lầy.
– Chẳng lẽ…
Tứ Hải Kiếm Đế âm thầm cả kinh:
– Cường độ linh hồn tiểu tử này đã đạt đến nửa bước Vũ Thần?
Chứ nếu cường độ linh hồn cùng cảnh giới thì khó mà cảm thấy được đầm lầy.
Vân Phi Dương có thể dò xét, không thể không hoài nghi cường độ linh niệm của tiểu tử có thể đã đạt tới nửa bước Vũ Thần.
Không sai.
Tứ Hải Kiếm Đế khẳng định.
Năm đó, đồ nhi hắn chỉ có cảnh giới Hoàng Cấp, cường độ linh hồn đã đạt tới Thánh cấp, bây giờ tiến nhập Thánh Đế, hẳn cũng sẽ có đề bạt.
Đáng tiếc.
Tứ Hải Kiếm Đế đoán sai.
Cường độ linh hồn của Vân Phi Dương không phải nửa bước Vũ Thần, mà chân chính đạt tới Vũ Thần sơ kỳ!
Cái này như nói ra, chắc sẽ làm cho mọi người giật mình.
Vân Phi Dương có linh hồn lực cường đại như thế cùng nhờ trong lúc tu luyện ở Phi Dương đại lục, không ngừng vận chuyển Đoán Hồn Điển.
Không thể không nói.
Tâm pháp tu luyện linh hồn của sư tôn tiện nghi hắn đưa này rất cường đại, linh hồn đề bạt còn nhanh hơn cảnh giới võ đạo!
Linh niệm có thể so với Vũ Thần sơ kỳ để Vân Phi Dương có thể trong thời gian ngắn nhất bắt được khí tức trận pháp, từ đó sớm lách qua.
Bất quá.
Chỉ vẻn vẹn cảm ứng được!
Linh niệm hắn cường đại như thế vậy mà không cách nào nhìn trộm tiểu hình trận pháp hoàn chỉnh, chớ nói chi thẩm thấu để phá giải.
– Trận pháp ẩn tàng trên đảo tuyệt đối siêu việt Phàm Giới…
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Đột nhiên.
Hắn dừng lại.
Lần nữa tránh né phía trước.
Dựa vào linh niệm siêu cường, Vân Phi Dương mang theo mọi người như giẫm trên đất bằng, bước đi như bay.
– Bọn họ đi thật nhanh!
– Giống như có thể dự cảm được đầm lầy vậy!
Rất nhiều võ giả nhìn thấy Vân Phi Dương rẽ trái rẽ phải, càng chạy càng nhanh, dần dần ý thức được cái gì.
– Đi, chúng ta theo hắn.
“Xoát xoát.”
Kết quả là, rất nhiều cường giả đi theo Vân Phi Dương, sau lưng hắn hình thành một hàng dài.
Khoan hãy nói.
Võ giả đi theo Vân Phi Dương rốt cuộc không có giẫm trúng đầm lầy.
– Trời ơi, Phi Dương Thánh Đế làm sao làm được?
– Chẳng lẽ hắn không cần đoán cũng biết?
Mọi người đi sau nghị luận, trong lòng không khỏi rung động.
Rất nhiều võ giả sắp xếp thành một hàng dài chậm rãi tiến lên. Nói như thế, Vân Phi Dương tự nhiên trở thành đầu lĩnh.
– Hừm?
Đột nhiên, hắn dừng lại.
Mấy người La Mục cũng ngừng chân, võ giả đi theo sau cũng ngừng bước.
– Sư tôn.
Vân Phi Dương chỉ bên trái, nói:
– Đó là cái gì?
Tứ Hải Kiếm Đế nhìn qua.
Thấy bên trong một khu vực có một thẻ tre ngân sắc được lưu quang bao phủ, khác biệt với các thẻ tre trước đó.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Đây là ngân giản.
Ngân giản?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Tứ Hải Kiếm Đế giải thích:
– Đảo Thần Cấm tản mát cấm thuật, theo ghi chép thì có ba loại, một loại là lục sắc thẻ tre, một loại khác là ngân sắc, còn có cao nhất là kim sắc.
Vân Phi Dương nói:
– Ngân sắc và kim sắc càng mạnh hơn?
– Không sai.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Kiếm cấm của vi sư cũng được ghi chép trên ngân sắc thẻ trúc.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nói như vậy, xem như gặp được cấm thuật không tệ.
Nói rồi, muốn đi qua.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, một Thánh cấp võ giả từ phía sau xông lên trước nhanh hơn một bước, nắm ngân giản trong tay.
– Mẹ nó.
Vân Phi Dương nhất thời giận dữ.
Lão tử dẫn đường phía trước cho các ngươi, phát hiện ra vật này trước, các ngươi lại dám đoạt!
– Đồ nhi.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Không cần tức giận, đi qua bãi cỏ này, ngân giản có thể thấy được ở khắp nơi, hoàn toàn không cần tranh đoạt.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Kiếm Cấm Vạn Kiếm Quy Tông đã là cấm thuật không tệ, mà ngân giản cấp bậc này có thể thấy được khắp nơi, quả thật không dám tưởng tượng a!