Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 654
– A?
– Ngươi điên à?
La Mục và Vân Lịch chửi ầm lên.
Đại ca của ta ơi.
Đi gấp quá nên chưa uống thuốc hả!
Bát phẩm hung thú có thể so với Vũ Thần đó, không phải lục phẩm Bá Vương Long gặp phải lúc thi đấu thiên tài đâu.
– Đồ nhi.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Ngươi chắc chắn?
Bát phẩm Sư Hổ Ngưu Thú, thú giữ cửa Đảo Thần Cấm, võ giả gặp nó đều lựa chọn né tránh, chạy đi tìm kiếm cấm thuật, không ai muốn giết cả.
Vân Phi Dương rất nghiêm túc nói:
– Chúng ta mười người, chẳng lẽ không giải quyết được một đầu Bsát phẩm sơ cấp hung thú?
Tứ Hải Kiếm Đế trầm mặc.
Mười người họ đều có tu vi Thánh cấp, thậm chí có mình và Tái Mẫu Đơn – Thánh cấp hậu kỳ, cùng một chỗ nhằm vào Bát phẩm hung thú, vẫn có thể giết được.
Có điều!
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Đồ nhi, Đảo Thần Cấm vừa mới mở, cấm thuật có thể thấy gần như khắp nơi, lúc này giết nó sẽ chậm trễ thời gian.
Vân Phi Dương giật mình.
Hắn muốn giết đầu bát phẩm hung thú này để lấy tinh hạch, nhưng so với cấm thuật, hiển nhiên cái sau quan trọng hơn.
Khó trách.
Đám cường giả có kinh nghiệm chạy nhanh như vậy, khẳng định không phải kiêng kị hung thú mà hi vọng nhanh tìm được cấm thuật!
Vân Phi Dương nói:
– Đi thôi!
“Xoát!”
Hắn lách qua hung thú, xông vào bên trong.
Mọi người đuổi theo, trong lòng cũng buông lỏng một hơi, nếu quả thật muốn giết Bát phẩm hung thú, sợ rằng sẽ bỏ ra đại giới rất cao.
Bát phẩm Sư Hổ Ngưu Thú rất lợi hại.
Bất quá, nhân loại rất nhiều, chỉ giết ba trăm người, những người khác sớm đã tiến vào bên trong.
“Hô.”
Sư Hổ Ngưu Thú ngồi xổm bên bờ biển.
Nó cũng không truy đuổi mà lẩm bẩm:
– Nhân loại võ giả tới lần này mạnh hơn lần trước một chút, hẳn sẽ rất thú vị.
Hung thú có thể so với Vũ Thần cấp mở miệng nói chuyện hoàn toàn phù hợp lẽ thường.
Ngoài rìa Đảo Thần Cấm là bãi biển, vào trong là một mảnh núi rừng nguyên thủy liên miên quây trung tâm đảo lại.
Đám người tránh thoát khỏi Sư Hổ Ngưu Thú còn chưa đến năm ngàn nhao nhao chui vào.
Đám Vân Phi Dương cũng không phân tán, Tứ Hải Kiếm Đế đi phía trước, cẩn thận từng li từng tí dò xét xung quanh.
“Đông.”
Đột nhiên, La Mục đá một vật, cúi đầu nhìn lại thì thấy một nửa một thẻ tre cắm trong đất bùn hiển lộ ra ngoài.
– Đây chính là cấm thuật.
Tứ Hải Kiếm Đế nói.
Mọi người nhất thời sụp đổ.
Cấm thuật từ trước đến nay được xem là chí bảo của gia tộc không được truyền ra ngoài tại Vạn Thế Đại Lục, bây giờ lại chôn giữa rừng núi, chẳng lẽ giống như thực vật, khắp nơi đều có thể thấy được?
Quả nhiên.
Khi bọn hắn nhìn kỹ lại thì phát hiện trong phạm vi tầm mắt nhìn thấy, chí ít cắm hơn mười ngọc giản.
– Không phải chứ.
– Rau cải trắng à?
Vân Phi Dương cạn lời.
Vật hiếm thì quý.
Hiện tại ngược lại, cấm thuật có thể tìm thấy khắp nơi để bọn hắn mất đi cảm giác kích thích khi đi tầm bảo a.
– Tại Đảo Thần Cấm là rau cải trắng, nhưng ở Vạn Thế Đại Lục thì là bảo vật vô giá.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Bởi vì chỉ có còn sống mang đi ra ngoài mới tính.
– Đúng thế.
Vân Phi Dương đồng ý.
Coi như thu hoạch được 1000 loại cấm thuật, chỉ cần ra không được, chết ở chỗ này, cũng không dùng được.
– Mà…
Tứ Hải Kiếm Đế nói tiếp:
– Đây chỉ là bên ngoài, cấm thuật thuộc về cấp thấp nhất, muốn đạt được cao cấp hơn thì phải không ngừng xâm nhập vào trong.
“Xoát.”
Vào lúc này, La Mục rút thẻ tre dưới chân lên, mở ra xem, nhất thời choáng váng, bởi vì trên đó viết – Cấm Thuật Triệu Chó.
Con mẹ nó.
Triệu chó thuật là thứ đồ chơi gì?
Chẳng lẽ triệu hoán một đàn chó ra để chiến đấu, nếu như thế, có thằng nào nhàm chán đi tu luyện hạ cấp cấm thuật này chứ!
“Xoát.”
La Mục vứt bỏ.
– Đi thôi.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Tiến vào chỗ càng sâu, cấm thuật nơi đó mới là chúng ta cần.
Mọi người tiếp tục tiến lên.
Bên trong núi rừng nguyên thủy có rất nhiều cấm thuật, cơ hồ đi mấy chục bước thì có thể nhìn thấy thẻ tre cắm dưới mặt đất.
Nhưng.
Cường giả có kinh nghiệm hoàn toàn không để ý tới, bọn họ biết cấm thuật nơi này không cao cấp, không đáng lấy.
Mọi người nhất trí.
Xông vào sâu trong núi rừng!
Bất quá.
Muốn xuyên qua sơn lâm, khẳng định không ít phiền phức, nhìn từng đầu khủng bố hung thú xông lại.
Thực lực thấp nhất của chúng nó cũng đến Ngũ phẩm.
Thậm chí, Lục Thất phẩm cũng có thể thấy được ở khắp nơi, phảng phất như cố ý an bài đến ngăn chặn võ giả đang không ngừng xâm nhập.
– Giết!
“Phốc xích!”
Đám võ giả kết bạn mà đến cùng nhau chém giết hung thú đột kích, khi thì nghe ra tiếng vũ kỹ được thi triển, khi thì nghe được tiếng hung thú kêu la thảm thiết.
Vì cấm thuật, vì muốn đi vào chỗ sâu trong Đảo Thần Cấm, cái gì cản trước mặt cũng phải vượt qua.
Từng đầu hung thú chết thảm, không ít cường giả Vũ Vương cũng bị hơn mười đầu hung thú Năm Sáu phẩm vây công mà vẫn lạc.
Vân Phi Dương theo đoàn đội của mình một bên đồ sát hung thú, một một bên nhìn Vũ Vương bị giết phía xa, âm thầm lắc đầu.
Đột nhiên.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác khó chịu.
Đảo Thần Cấm ẩn giấu cấm thuật để người say mê này chẳng lẽ là một góc đấu trường.
Mình và những võ giả này giống như bị nuôi ở bên trong, càng không ngừng chém giết đến cung cấp niềm vui cho người khác.
Là ai.
Thiết lập tràng cảnh tàn khốc như thế!
Thực lực bọn người Vân Phi Dương mạnh mẽ, siêu việt rất nhiều võ giả, đầu tiên giết ra khỏi núi rừng.
“Ông.”
Phía trước.
Một bãi cỏ trống trải bằng phẳng, rất nhiều kết đội của cường giả xung quanh, mặt đất có thẻ tre được lưu quang bao phủ.
– Đây là khu vực thứ hai.
Tứ Hải Kiếm Đế lên tiếng.
– Cấm thuật ở đây tốt hơn ngoài kia một chút.
– Tốt hơn một chút?
Vân Phi Dương nói:
– Vậy cũng không cần lấy làm gì.
“Hô!”
Vào lúc này, phía trước cách đó không xa, một võ giả đang hành tẩu trên thảo nguyên, thân thể hắn hãm vào một bãi bùn nhão, hắn nỗ lực giãy dụa, nhưng không thể thoát khốn, sau cùng gào thét trong tuyệt vọng mà dần chìm xuống.
– Chết.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Đây là Đoạt Mệnh Đầm Lầy, chúng dung nhập vào bãi cỏ, chỉ khi nào giẫm lên mới hiện ra khiến người ta khó lòng phòng bị.
Tất cả đều lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Võ giả bị chìm xuống kia là Vũ Hoàng!
Đây cũng là Vũ Hoàng đầu tiên vẫn lạc từ khi tiến vào Đảo Thần Cấm đến giờ, mà còn rất đột nhiên, rất tùy ý a.
– Mẹ kiếp.
La Mục sụp đổ.
– Đảo Thần Cấm thật đáng sợ, ta không nên tới mới đúng!
Trước đó hắn luôn ồn ào.
Trong lúc tu luyện ở Phi Dương đại lục đã đòi đến Đảo Thần Cấm.
Vân Phi Dương thản nhiên cất lời:
– Đừng nói nhảm, cẩn thận một chút cho ta.
Mọi người bước vào bãi cỏ.
Có thể bởi vì đoạt mệnh đầm lầy, bọn hắn không dám không kiêng nể đi nhanh, chỉ có thể thả chậm tốc độ.
– Sư tôn.
Vân Phi Dương nói:
– Ta đi phía trước, các ngươi theo sau.
Tứ Hải Kiếm Đế lo lắng hỏi:
– Đồ nhi, ngươi được không?
Vân Phi Dương đi lên, son sắt nói:
– Các ngươi đi theo cước bộ của ta sẽ không gặp nguy hiểm.
Tứ Hải Kiếm Đế tháy hắn tự tin, cuối cùng thỏa hiệp, mọi người bắt đầu theo sát cước bộ hắn, không dám chếch đi.