Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 653
– Vân Phi Dương, cứu ta!
Thanh âm lần nữa truyền đến.
Vân Phi Dương ngừng chân, thần sắc ngốc trệ, trong ánh mắt hiện ra một tia thống khổ cùng giãy dụa.
Thanh âm của Lâm Chỉ Khê!
Mà nghe vào rất suy yếu, rõ ràng bị thương nặng!
Vân Phi Dương đi trước nhất.
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế đi theo sau, tên này vừa dừng chân thì mọi người đã phát hiện.
– Xong!
Mọi người thầm kêu không ổn.
Theo lời Tứ Hải Kiếm Đế nói.
Nếu có người ngừng chân, khẳng định nghe được thanh âm chỉ có mình mới có thể nghe.
Đây là một loại khảo nghiệm.
Chỉ có bản thân tự mình hóa giải!
Người khác vào lúc này không thể ám chỉ, cũng không thể cùng tiếp xúc, nếu không sẽ song song bạo thể.
– Tiểu tử.
Tứ Hải Kiếm Đế thầm nghĩ:
– Lấy tâm cảnh ngươi của, hẳn sẽ không bị thanh âm mê hoặc.
– Tên này sẽ không quay lại đâu?
– Vạn nhất hắn chết thì làm sao bây giờ.
La Mục và Vân Lịch nói thầm.
Thời điểm bọn hắn sắp vượt qua Vân Phi Dương, tên này run run hai vai, tiếp tục tiến lên, cũng không quay đầu.
Mọi người nhất thời buông lỏng một hơi.
– Không nghĩ tới còn có Huyễn Âm quấy nhiễu
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Đáng tiếc, đẳng cấp quá thấp, lão tử đâu thể tuỳ tiện luân hãm.
Một yêu nghiệt bị trấn áp vạn năm có thể dựa vào ý chí cường đại mà sống sót.
Huyễn Âm lộng hành quấy rối bản tâm quả thực là * chó!
“Ha ha ha.”
Đột nhiên, sau lưng hắn phát ra tiếng cười như chuông bạc, nói:
– Tiểu ca ca, nô gia rất tịch mịch, ngươi có thể bồi tiếp ta không.
Bên trong lời ẩn chứa xinh đẹp, vũ mị.
– Đại gia ngươi.
Vân Phi Dương nắm quyền đầu, tức miệng mắng to:
– Đầu tiên lấy nữ nhân ta quan tâm nhất tới dẫn dụ, hiện tại dùng mỹ nhân kế?
– Thật sự cho rằng ta là lưu manh?
Hắn hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục hành tẩu.
Nhưng.
Vừa đi mấy bước đã cảm giác bị người níu lại, sau đó một đôi tay ngọc trắng noãn non mịn vòng qua vai ôm cổ hắn.
– Tiểu ca.
Thanh âm vũ mị lần nữa truyền đến, phảng phất như sát bên tai, thậm chí còn ngửi được mùi thơm nhiễu tâm thần người, nói:
– Đến bồi tỷ tỷ chơi đùa nào.
Tà hỏa Vân Phi Dương bị khơi dậy.
Mẹ nó trứng.
Có phải cho rằng Ý Chí Chiến Thần của ta mạnh, nên nâng cấp dụ hoặc với ta?
– Cút!
Vân Phi Dương chửi thầm một câu.
Lúc này lần nữa tiến lên.
Khi hắn hành tẩu, tay ngọc biến mất, sau đó truyền đến thanh âm u oán:
– Thật không thú vị.
– Người trẻ tuổi.
Đột nhiên, thanh âm già nua vang lên phía sau:
– Ngươi hẳn là lần đầu tới Đảo Thần Cấm, lão phu là Thần Vệ nơi này, đến đây, ta dẫn ngươi đi đường tắt.
Vân Phi Dương cười.
Xảo trá một cái tiếp một cái, thật sự cho rằng ta bị ngu?
Hắn không để ý, tiếp tục tiến lên.
Bất quá.
Huyễn Âm đã nói ra hai chữ Thần Vệ, có lẽ đại biểu cho việc Đảo Thần Cấm còn có hộ vệ?
– Vân đại ca, huynh chờ ta một chút a!
Sau lưng lại truyền tới tiếng gọi của Mục Oanh.
Vân Phi Dương thủ bản tâm, không muốn động đậy.
Tiểu Oanh Oanh một mực ở trong Phi Dương đại lục, giờ lại lấy ra để dụ hoặc ta, quá tào lao rồi!
Đối với Vân Phi Dương, mê hoặc này cấp quá thấp, bởi vì ý chí hắn cường đại, cơ hồ miễn dịch đối với Huyễn Âm.
Võ giả đi phía trước quay lại bạo thể mà chết mới thật sự bị mê hoặc, bọn họ trước khi chết cũng không ý thức được hết thảy là giả!
Thông Thiên Kiều dài khoảng trăm trượng.
Bọn người Vân Phi Dương đi nửa đường, võ giả nổ tung vẫn lạc trên cầu đã hơn ba trăm.
Đương nhiên.
Bọn người La Mục không thể tránh né bị Huyễn Âm quấy nhiễu, tuy bọn họ không cường thế như Vân Phi Dương, nhưng ngốc trệ ngắn ngủi đã thủ vững bản tâm, thủy chung tiến lên.
Rất nhanh.
Bọn người Vân Phi Dương đã đến cuối cầu, xuyên ra lưu quang trong suốt, giẫm lên bờ cát mềm mại.
“Hô —— “
Tứ Hải Kiếm Đế đi ra ngoài, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói:
– Tới nơi này lần nữa vẫn run sợ như vậy.
– Mẹ ta ơi.
La Mục vỗ bộ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi lên tiếng:
– Một đường đi tới này xém chút nhịn không được mà quay lại nhìn.
– Sư tôn.
Vân Phi Dương hỏi:
– Hiện tại có thể quay đầu không?
– Có thể.
Tứ Hải Kiếm Đế đáp.
“Xoát!”
Bọn người Vân Phi Dương nhao nhao quay đầu nhìn lại, phát hiện đằng sau chỉ là cây cầu, cái gì cũng không có.
Rõ ràng biết tất cả đều là mê huyễn nhưng khi đi xông qua cây cầu vẫn muốn quay đầu xem xét một chút.
Đây cũng là do lòng hiếu kỳ quấy phá.
– Nghỉ ngơi tại chỗ đi.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Chân chính nguy hiểm vừa mới bắt đầu.
Võ giả đến Đảo Thần Cấm có khoảng sáu ngàn, mà chết trên cầu chừng 500 người.
Tứ Hải Kiếm Đế biết.
Điều này mới vừa bắt đầu.
Càng về sau, tỉ lệ tử vong sẽ càng cao!
Giống như hắn lần đầu tiên tới đây, nhân số đạt hơn bốn nghìn, còn sống ra ngoài chỉ có ba mươi năm mươi người!
Võ giả đi qua Thông Thiên Kiều phân tán các nơi, nghỉ ngơi tại chỗ.
Không phải bọn hắn không muốn tiếp tục đi tiếp, mà xung quanh bãi cát có kết giới ngăn cách nhìn không thấu.
Không thể quay về, chỉ có thể chờ đợi.
Vân Phi Dương ngồi xuống.
Bắt đầu đánh giá hết thảy trong đảo, kết quả phát hiện, Đảo Thần Cấm rất phổ thông, không có chỗ gì đặc thù.
– Đồ nhi.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Trên hòn đảo này, khắp nơi đều là trận pháp, ngươi thấy chưa hẳn là thật, cho nên phải cẩn thận nhiều hơn.
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
“A ha ha ha!”
Đột nhiên, bãi cát truyền đến tiếng cười to điên cuồng.
Mọi người nhìn qua.
Cách đó không xa, một võ giả ngồi chồm hổm trên mặt đất, đào ra một khối đá từ trong đất cát, hưng phấn hô to:
– Thất phẩm tinh hạch!
Đám người Vân Phi Dương nhất thời sụp đổ.
Đại ca ơi, đó là phổ thông thạch đầu, ánh mắt gì thế hông biết?
“Ai.”
Tứ Hải Kiếm Đế lắc đầu:
– Tên này trúng ảo độc.
– Ảo độc?
Bọn người Vân Phi Dương khẽ giật mình.
“Oanh!”
Vào lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Bọn họ lần nữa nhìn lại, võ giả vừa rồi đào ra thạch đầu đã nổ tung mà chết, huyết nhục không còn.
Tứ Hải Kiếm Đế nói:
– Độc nhân trong ảo tưởng coi thạch đầu như tinh hạch, một khi biểu hiện ra một chút hưng phấn, sẽ nổ tung tại chỗ.
“Ừng ực.”
Đám người La Mục nhất thời nuốt một ngụm nước bọt.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Đảo Thần Cấm không chỉ có Huyễn Âm mà còn có ảo độc, chẳng lẽ có liên quan đến Huyễn Thần?
Huyễn Thần.
Một trong Chư Thần Thần Giới.
Huyễn thuật người này có thể mê mê hoặc lòng người, mà hắn rất vừa thần bí, vừa là một gia hỏa rất cần ăn đòn.
Vân Phi Dương chưa gặp hắn bao giờ cũng chưa từng thấy bản tôn.
“Ông.”
Trong lúc hắn đang cân nhắc, không gian tại khu vực thông hướng nội địa bắt đầu vặn vẹo, chợt nhìn thấy một hung thú cao hơn mười trượng xuất hiện.
Con thú này, đầu như sư tử, thân như hổ, tứ chi như trâu, không có đuôi, nhìn qua kinh khủng dị thường.
Tứ Hải Kiếm Đế đứng lên, quát:
– Bát phẩm Sư Hổ Ngưu Thú.
– A?
Bọn người La Mục há to miệng.
Bát phẩm?
Không phải có thể so với Vũ Thần cường giả sao!
Ngọa tào.
Xong đời, xong đời rồi!
Tứ Hải Kiếm Đế tiếp tục nói:
– Con thú này xuất hiện đại biểu việc Đảo Thần Cấm triệt để mở ra, có thể tùy ý tiến vào nội lục tìm kiếm cấm thuật.
– Chạy mau!
– Né tránh gia hỏa này!
Rất nhiều võ giả đã khởi hành, theo phương vị khác nhau mà phóng đi, trong ánh mắt lóe ra vẻ nóng rực.
“Rống!”
Sư Hổ Ngưu Thú gào thét một tiếng, giơ một chân tráng kiện của mình lên hung hăng đạp xuống, mấy tên Vũ Vương nhất thời chết thảm dưới chân.
Đối mặt hung thú cấp bậc này, bọn họ không có lực phản kháng.
– Chúng ta cũng đi tôi!
Tứ Hải Kiếm Đế nói ngay.
– Được.
La Mục và Vân Lịch đang muốn co cẳng chuồn đi, nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương hô:
– Chậm đã.
Dát.
Mọi người ngừng chân, quay người lại nhìn hắn.
Vân Phi Dương ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bờ môi, ánh mắt nhìn chằm chằm đầu bát phẩm Sư Hổ Ngưu Thú, lóe ra vẻ nóng rực, nói:
– Giết nó!