Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 635
Thanh âm Úc Mộc Chân êm dịu, mỗi động tác đều bộc lộ ra vẻ xinh đẹp, nữ nhân dạng này rất dễ câu ham muốn của nam nhân.
Ngoài ý muốn là.
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh lẽo, nói:
– Tại động phủ Vũ Thần, ngươi mưu toan ám sát nữ nhân của ta, điều đó đã định ra kết quả của ngươi, chỉ có một con đường chết!
Úc Mộc Chân khẽ giật mình.
Chẳng lẽ mình phối hợp như vậy vẫn không câu được thằng nhỏ tên này ngốc đầu lên?
Đột nhiên, Úc Mộc Chân cảm giác được một cỗ linh niệm cường đại đang dung nhập vào cơ thể mình, điên cuồng thu lấy năng lượng trong Ma hạch.
Đôi mắt đẹp của nàng lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ qua một lát.
Toàn bộ Ma lực trong Ma Hạch của Úc Mộc Chân đã bị thu lấy sạch sẽ, điều này khiến nàng nhất thời suy yếu, sắc mặt tái nhợt.
“Phốc xích.”
Một cây chủy thủ đâm vào ngực nàng, thân thể mềm mại nhất thời cứng ngắc, còn dao găm chính là vũ khí nàng đã từng dùng để đánh lén Vân Phi Dương và Mục Oanh.
– Ngươi…
Úc Mộc Chân nhìn Vân Phi Dương, con ngươi lóe ra vẻ khó tin, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Trong thời khắc tư duy tan rã, nghe được tiếng nói thản nhiên của Vân Phi Dương:
– Làm tỳ thiếp cho ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Tên này rất không biết xấu hổ, nhưng có nguyên tắc, tuyệt không phải lúc nào cũng đầy tư tưởng dơ bẩn trong đầu.
Đối mặt Úc Mộc Chân dụ hoặc vẫn rất quả quyết không thương hương tiếc ngọc.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Nữ nhân này từng đánh lén Mục Oanh.
Bất người nào gây ra thương tổn cho người hắn quan tâm, dù nam hay nữ, hắn đều sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc nhất trả lại.
Cái này chính là nguyên tắc của Vân Phi Dương!
Giải quyết Úc Mộc Chân, Vân Phi Dương tiếp tục tìm tòi trong mảnh đất thí luyện, sau cùng vẫn không tìm được Tiêu Kha Ái và Đồi Tư Trí, chỉ có thể trở về Tinh Thần đại lục.
Bất quá.
Vì phòng ngừa bọn họ lần nữa tiến vào đại lục, Vân Phi Dương bố trí một trận pháp phòng ngự trước truyền tống trận.
Hắn muốn phá luôn truyền tống trận giữa hai vị diện, nhưng cấp bậc quá cao, lấy hồn lực hiện tại của hắn còn không làm được.
– Trừ phi linh hồn lực tên kia mạnh hơn ta, nếu không, sẽ không thể phá trận mà ra đâu.
Sau khi bố trí tốt trận pháp, Vân Phi Dương tiến vào Phi Dương đại lục, đi vào Chủ Thành Ma Linh Tộc, Hạ Lan thành.
Từ khi ngàn vạn Ma Linh tiến vào Phi Dương đại lục đều được Hạ Lan Phi quản lý, cho đến nay đã đi vào chính quy.
Đồng thời, họ bắt đầu hấp thu văn minh nhân loại, học được việc cày bừa, nuôi nhốt gia súc.
Các đại bộ lạc đã diễn biến thành đại thành, Hạ Lan thành nơi nữ đế Hạ Lan Phi ở trở thành thủ đô Ma Linh Tộc, nắm giữ quyền lợi tuyệt đối.
– Sao hôm nay rảnh đến chỗ của ta thế?
Trong tẩm cung, Hạ Lan Phi nằm trong ngực Vân Phi Dương, tóc xanh lộn xộn, gương mặt ửng hồng chưa tan.
Xem ra.
Vừa rồi trải qua một trận ác chiến.
Vân Phi Dương nói:
– Nhớ nàng.
Úc Mộc Chân dụ hoặc câu ra tà hỏa của hắn, chắc do đặc thù của chủng tộc nên lúc này hắn mới tìm đến Hạ Lan Phi, thuận tiện quan sát tình huống phát triển của Ma Linh Tộc.
Đương nhiên.
Vế sau chỉ là thuận đường, thuận đường thôi, mục đích chân chính chính là… ừm, nó đó, làʍ ȶìиɦ….
– Thật?
Hạ Lan Phi bĩu môi.
Hiển nhiên, nàng không tin, Vân Phi Dương đơn thuần nghĩ đến mình mới đến đây thăm.
– Thật mà.
Vân Phi Dương nói:
– Lần này tới Tinh Thần đại lục, bắt thêm 100 vạn Ma Linh làm tù binh, nàng nghĩ xem làm sao bây giờ?
Hạ Lan Phi nói:
– Chàng có thể đưa đến đây, dù sao, bọn họ và chúng ta đều là đồng tộc, chỉ bị ép nghe theo lệnh Ma Tôn.
– Được.
Vân Phi Dương cười nói.
Hạ Lan Phi lười biếng đứng lên, nhẹ nhàng phủ trường bào, sầu mi khổ kiểm nói:
– Thế giới này không có Ma khí, tộc nhân ta không thể tu luyện a.
– Cái này…
Vân Phi Dương trầm mặc.
Xác thực.
Phi Dương đại lục không có Ma khí, đối với Ma Linh Tộc mà nói, chỉ thích hợp ở lại, không cách nào tu luyện.
Hạ Lan Phi ngồi chảy đầu trước gương, nói:
– Chàng thấy như thế được không, Ma Linh Tộc ta từ bỏ Ma đạo, tu luyện võ đạo của Nhân loại?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Hắn bỗng nhiên vỗ trán, nói:
– Chủ ý này không tệ, ta làm sao lại không nghĩ tới chứ.
Nắm giữ thời gian gấp bốn lần, linh khí gấp mười lần, để Ma Linh Tộc đổi tu võ đạo, vậy sẽ tốt hơn so với việc tu luyện Ma Kỹ.
Hạ Lan Phi thông qua gương đồng liếc Vân Phi Dương một chút, u oán nói:
– Chàng nha, căn bản không có nghĩ tới, dù hôm nay tới tìm ta cũng vì chuyện kia thôi.
Vân Phi Dương hổ thẹn.
Từ khi đưa Ma Linh Tộc vào Phi Dương đại lục, tâm tư hắn một mực đặt trên Vạn Thế Đại Lục, thật có chút sơ sẩy.
Chỉnh lý tốt mái tóc xanh lộn xộn.
Hạ Lan Phi đi tới, ngồi trên đùi Vân Phi Dương, ngọc thủ non mịn khoác lên vai hắn, cười nói:
– Ta đã rất thỏa mãn, chí ít, chàng còn nhớ tới ta.
Nàng không phải nhân loại.
Không có để ý lắm đối với danh phận.
Vân Phi Dương nói:
– Chờ ta về đến Vạn Thế Đại Lục sẽ đưa cho các nàng tâm pháp và vũ kỹ để tu luyện.
– Ừm.
Hạ Lan Phi nhẹ nhàng theo sát tới, ghé miệng vào lỗ tai hắn, thổ khí như lan nói:
– Hiệp nữa chứ?
Khó trách Vân Phi Dương có thể vững như bàn thạch khi đối mặt Úc Mộc Chân dụ hoặc, nguyên lai, trong nhà có một yêu tinh như thế.
Chủ ý Hạ Lan Phi để Vân Phi Dương động tâm, sau khi rời khỏi Phi Dương đại lục, một mực suy nghĩ về nó.
Ma đạo, võ đạo, đều là đạo.
Trong Phi Dương đại lục không cách nào tu luyện Ma đạo, nhưng có tư nguyên võ đạo bàng bạc, để Ma Linh Tộc đổi sửa chữa là lựa chọn sáng suốt nhất.
– Có thể thành lập võ đạo học phủ trong các đại thành lớn, để nhân loại chỉ đạo Ma Linh nhỏ tuổi, không cần bao nhiêu năm thì có thể cho toàn dân Ma Linh Tộc tu luyện võ đạo.
Truyền tống trận đến mảnh đất thí luyện đã bị Vân Phi Dương triệt để phong tỏa, 100 vạn Ma Linh tù binh cũng được đưa đến Phi Dương đại lục. Cuối cùng, nhiệm vụ viện trợ Tinh Thần đại lục coi như thuận lợi hoàn thành.
Bất quá.
Một phiền toái khác xuất hiện.
Chính là làm sao trở về?
Phải biết, thời không truyền tống trận tiếp nối đến Vạn Thế Đại Lục, một khi mở ra, nhất định phải qua nửa năm mới có thể tiếp tục kích phát.
Lấy năng lực Chấp Pháp Tháp Vạn Thế Đại Lục, lần nữa mở ra phải cần nửa năm, tới tới lui lui, chẳng khác nào nói một năm mới có thể mở ra một lần.
Mà bọn người Vân Phi Dương tiến vào Tinh Thần đại lục mới ba tháng, còn chín tháng nữa trận pháp mới mở.
– Chỉ có thể tiếp tục tu luyện chờ đợi thời không truyền tống đại trận mở ra.
Vân Phi Dương đưa Gia Cát Cẩm, bọn người La Mục vào Phi Dương đại lục.
Ma Linh bị triệt để thanh trừ, võ giả Tinh Thần đại lục tiếp nhận lại gia viên của mình, bởi vì nhân loại thương vong quá thảm trọng, muốn khôi phục phồn hoa phải cần thời gian rất lâu.
Bọn người Lý Nhược Phong rất thỏa mãn.
Chí ít có thể bảo trụ gia viên, không triệt để diệt tuyệt.
Vì cảm kích viện quân Vạn Thế Đại Lục mà đến cứu, sau khi qua thương nghị, bọn họ quyết định đổi Quân Linh Thành Vạn Thế Thành, dựng một pho tượng khổng lồ trong thành.
Pho tượng điêu khắc nguyên hình Vân Phi Dương.
Người hắn khoác chiến giáp, thẳng tắp mà đứng, một thanh kiếm cắm dưới chân, hai tay đặt lên chuôi kiếm, mặc dù chỉ là thạch tượng nhưng lại bộc lộ ra khí tức khiến người ta kính nể.
Một số năm về sau.
Khi Tinh Thần đại lục lần nữa phồn hoa, tòa thành này trở thành thánh địa nổi tiếng xa gần, thạch tượng Vân Phi Dương cũng trở thành đại anh hùng để rất nhiều võ giả cúng bái.
– Vân đại ca, huynh thật đẹp trai a!
Mục Oanh đứng trước thạch tượng, cười rực rỡ nói.
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười.
Trầm Thanh đứng bên cạnh, chân thành nói:
– Sư phụ, cuối cùng có một ngày, ta cũng sẽ giống như ngài, trở thành đại anh hùng vạn nhân kính ngưỡng!
– Đại anh hùng?
Vân Phi Dương xoa xoa đầu hắn, nói:
– Đồ nhi, đại anh hùng không phải dễ làm, điều đó đại biểu việc ngươi phải gánh vác rất nhiều thứ, cũng sẽ để ngươi mất đi rất nhiều vui thú.
Trầm Thanh nghi hoặc.
– Làm đại anh hùng không tốt!
Vân Phi Dương ngưng trọng nói:
– Trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, người muốn làm một đại anh hùng, thường sẽ chết rất thảm.