Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 631
Vân Phi Dương toàn diện bạo phát tuy chém vỡ viên năng lượng cầu thứ nhất, nhưng bị phụ tải quá lớn, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Cũng may.
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp lấp lóe lưu quang vì hắn tiếp nhận phụ tải.
Tiêu Kha Ái giật mình.
Rõ ràng chỉ có tu vi Hoàng Cấp hậu kỳ, vậy mà có thể bộc phát ra lực lượng không kém gì Vũ Thánh sơ kỳ đỉnh phong, thật đáng sợ!
Không được.
Tên này phải chết, lập tức chết!
“Vù vù!”
Tiêu Kha Ái khống chế ma niệm, năng lượng cầu còn lại bỗng nhiên tăng tốc hướng về Vân Phi Dương.
– Vân đại ca!
Mục Oanh nhất thời lo lắng.
Nàng nhìn ra được sắc mặt Vân Phi Dương rất khó nhìn, cảm giác này tựa như kiệt sức.
– Sư phụ!
Trầm Thanh nắm chặt bàn tay nhỏ.
La Mục và Vân Lịch cắn răng.
Bọn họ có tính toán tiến lên, nhưng khoảng cách quá xa, đuổi không kịp.
Coi như đi qua.
Bọn họ cũng không giúp được cho Vân Phi Dương.
Bởi vì Huyết Âm Châu phóng thích Âm khí bao phủ khu vực năm sáu dặm, đi vào sẽ bị áp chế cảnh giới.
Xong.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn tên kia bị oanh!
Bọn người Lý Nhược Phong lắc đầu.
Biểu hiện của Vân Phi Dương để bọn hắn rung động, nhưng so với Ma Tôn, vẫn quá yếu.
“Hưu —— “
Viên năng lượng cầu thứ hai vạch phá thương khung, phá hư không gian, cực tốc vọt tới.
– Vân Phi Dương, chết đi!
Tiêu Kha Ái căm hận quát.
Hắn biết tên kia thi triển ra Thần Giới kiếm kỹ phá một khỏa năng lượng cầu của mình tiếp nhận phản phệ to lớn, đang ở vào trạng thái cực độ hư nhược.
Viên Cuồng Ma Linh Bạo thứ hai này tới, đối phương không thể trốn thoát, đủ nổ hắn trọng thương hoặc trực tiếp bị nổ chết!
Hết thảy như hắn nghĩ.
Viên năng lượng cầu thứ hai oanh đến, Vân Phi Dương thủy chung không nhúc nhích, cuối cùng đánh vào chiến giáp, sau đó lấp lóe tia sáng chói mắt.
“Ầm ầm!”
20 ngàn trọng lực kình bỗng nhiên nổ tung.
“Tạch tạch tạch!”
Khu vực không gian chỗ Vân Phi Dương đứng nhất thời vỡ vụn như mạng nhện, từng đạo gợn sóng xuất hiện lan tràn ra ngoài hai mươi dặm.
Đây là giữa không trung.
Nếu như trên mặt đất, Cuồng Ma Linh Bạo chắc sẽ nổ ra một cái hố sâu hơn mười dặm a!
Bọn người Lý Nhược Phong chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong ánh mắt hiện ra sợ hãi, lấy tu vi bọn họ, nếu như bị oanh trúng, khẳng định hóa thành hư vô trong nháy mắt!
Tên Ma Tôn này quá mạnh, thật giống như một tòa núi lớn để mình khó có thể vượt qua, nhìn mà phát khiếp!
– Vân đại ca…
Mục Oanh nước mắt tràn mi hô.
– Đáng giận!
La Mục và Vân Lịch phẫn nộ.
Sắc mặt ba người Long Chấn Vũ cũng rất khó nhìn.
Bạo tạc mạnh mẽ như vậy, Vân Phi Dương lấy trạng thái hư nhược nghênh đón, chỉ sợ không ổn.
– Ha ha ha!
Tiêu Kha Ái cười ha hả.
Trong tiếng cười còn có cảm giác thống khoái khi đại thù đã báo!
– Buồn cười lắm sao?
Đột nhiên, trong khu vực trung tâm vụ nổ Ma khí dư uy chưa lắng xuống, truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Vân Phi Dương.
Dát.
Tiêu Kha Ái cứng người.
Làm sao có thể?!
Đầu tiên phá mất một khỏa năng lượng cầu, trạng thái suy yếu, lại bị viên thứ hai oanh tạc, tên kia mặc dù không chết, cũng phải bị trọng thương mới đúng.
Tại sao?
Còn nói như thế.
Nghe qua giống như không sao cả!
Vào lúc này, lạnh lùng kiếm khí gào thét mà ra, Ma khí bị xua tan. Vân Phi Dương xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Mục Oanh thấy thế che lại miệng, trong lòng truyền đến cảm giác nhói nhói, đau nhức khó có thể hô hấp.
La Mục và Vân Lịch nắm quyền, thanh âm răng rắc truyền ra.
Vân Phi Dương đứng giữa không trung.
Nhưng Thái Hư Bạch Kim chiến giáp đã biến mất, y phục vỡ vụn, da thịt vỡ ra, máu tươi chảy đầm đìa.
Tóc đen lộn xộn bay múa, trên mặt có từng đạo vết rách rất nhỏ, huyết dịch chảy xuôi toàn thân, là một huyết nhân chân chính!
Rơi vào bộ dáng này cũng không phải do Cuồng Ma linh bạo gây ra, mà sau khi Thần Giáp chống đỡ vụ nổ, mất đi lực phòng ngự, tác dụng phụ khi thi triển Kiếm Cấm lưu lại bạo phát.
Quả nhiên.
Loại bạo phát này tàn phá thân thể quá kinh khủng, nếu không có chiến giáp trước đó cưỡng ép áp chế, sau khi Vân Phi Dương thi triển Vạn Kiếm Quy Nhất, chỉ sợ thân thể đã băng liệt tại chỗ.
– Quá thảm!
Bọn người Lý Nhược Phong cũng không dám nhìn.
“Ha ha ha!”
Tiêu Kha Ái cười hả hê.
Thần Giáp Vân Phi Dương biến mất, đại biểu mất đi phòng ngự, mình muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay!
– Ta nói đã qua.
Vân Phi Dương cứ đứng thẳng như thế, máu tươi nhuộm đầy mặt, thấy không rõ biểu tình, lại lạnh lùng nói:
– Cười đã chưa?
Mặc dù thân bị trọng thương.
Khí thế cuồng ngạo kia vẫn còn!
Tiêu Kha Ái nói:
– Vân Phi Dương, ngươi đã bị trọng thương, còn có tư cách gì đấu với ta?
– Chết đi!
Hắn bỗng nhiên giơ tay, ngưng tụ ra vạn trọng lực kình.
Vân Phi Dương còn có Thần lực, Tiêu Kha Ái không dám đánh tới, chỉ có thể oanh tạc cự ly xa.
Hắn tin, lấy trạng thái hiện giờ của tên kia, đừng nói 10 ngàn trọng, coi như 5000 trọng cũng đủ để nhẹ nhõm mạt sát!
Không sai.
Trạng thái hiện tại của Vân Phi Dương cực độ suy yếu, nếu không có ý chí cường đại chèo chống, chỉ sợ đã sớm từ giữa không trung rớt xuống dưới.
Kỳ quái là.
Rõ ràng đã cực độ suy yếu, hết lần này tới lần khác, ngay thời khắc Tiêu Kha Ái ngưng tụ vạn trọng Ma lực lại gian nan cười rộ lên.
Hắn cười một tiếng.
Tiêu Kha Ái nhất thời giật mình.
Đột nhiên, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, một cỗ Âm Sát khí to lớn từ trên không bao phủ xuống!
– Mau nhìn xem!
– Đó là cái gì?!
Võ giả ngoài ba mươi dặm nhao nhao kinh hô.
Bọn người Mục Oanh đang khóa chặt ánh mắt trên thân Vân Phi Dương cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cự chung đang từ trên trời giáng xuống, mang theo khí tức đáng sợ!
Mô Phỏng Luyện Hồn Chung ầm vang áp xuống mang theo khí thế hoang vu, nháy mắt cuốn bay Âm khí tràn ngập trên bầu trời.
Một khắc này.
Dù nhân loại hay Ma Linh đều bị chấn động!
Vân Phi Dương vẫn đứng giữa không trung, nhưng ý cười trên gương mặt phủ đầy máu tươi ngày càng đậm.
– Không tốt!
Tiêu Kha Ái kinh hãi.
Làm Ma Tôn chuyển thế, hắn trong nháy mắt có thể phán đoán, đại chung đang áp xuống đỉnh đầu của mình tuyệt đối là một kiện Cửu Phẩm chí bảo.
Thậm chí còn có phẩm chất cao hơn Huyết Âm châu của mình.
“Vù vù!”
Mô phỏng Luyện Hồn Chung ngang nhiên áp xuống, Âm Sát khí khủng bố nháy mắt khóa chặt Tiêu Kha Ái, sinh ra trói buộc cường đại!
– Đáng giận!
Tiêu Kha Ái nổi giận gầm lên một tiếng.
Hắn muốn phá vỡ trói buộc, xông ra khỏi khu vực Luyện Hồn Chung trấn áp, nhưng lúc này đã muộn!
Có thể hành động.
Nhưng rất khó thoát ra khỏi phạm vi trấn áp!
Khi ý thức được mình khó có thể đào thoát, Tiêu Kha Ái đang kinh hãi thao túng ma niệm, Huyết Âm châu đang treo giữa không trung bỗng nhiên đánh tới Luyện Hồn Chung!
“Vù vù!”
Mô Phỏng Luyện Hồn Chung từ trên cao áp xuống.
“Hưu!”
Huyết Âm Châu mang theo Âm khí từ phía dưới cực tốc bay lên.
Hai kiện cửu phẩm chí bảo chính diện giao phong!
“Oanh!”
Trong khoảnh khắc, Luyện Hồn Chung và Huyết Âm Châu chạm vào nhau, cuồng bạo lực kình nháy mắt tràn ngập ra, không gian hơn mười dặm xung quanh vỡ vụn!
Nhưng.
Hai kiện Cửu Phẩm chí bảo cũng chưa phân ra thắng bại, một cái phát ra Âm Sát khí, một cái phát ra Âm Nhu chi khí, hai cỗ lực lượng giằng co cùng một chỗ, càng không ngừng đối kháng!
Phía dưới.
Sắc mặt Tiêu Kha Ái tái nhợt cùng cực.
Hắn rõ ràng, Huyết Âm châu rơi vào hạ phong tuyệt đối khi cùng chống lại Mô Phỏng Luyện Hồn Chung, cũng mang đến phản phệ cường đại cho hắn!