Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 632
Võ giả đối bính thường chia làm hai loại, loại thứ nhất là thường thấy nhất, giao phong lực lượng.
Loại thứ hai là giao phong linh hồn lực, bất quá tại Phàm Giới, đối kháng tầng thứ này rất ít gặp.
Giờ khắc này.
Vân Phi Dương triệu hồi ra Mô Phỏng Luyện Hồn Chung, Tiêu Kha Ái thao túng Huyết Âm Châu, hai kiện Cửu Phẩm chí bảo chống lại giữa không trung là một giao chiến về linh hồn!
“Vù vù!”
Hai cỗ khí tức hoàn toàn khác biệt phân chia trên dưới bộc phát ra khí tức khủng bố làm không gian xung quanh hoàn toàn tan vỡ.
Đây chính là uy lực của Cửu Phẩm chí bảo!
Ngoài ba mươi dặm.
Võ giả thấy một màn này đều bị rung động thật sâu, trong lòng không khỏi dâng lên suy đoán, hai vật này nhất định không tầm thường!
“Oanh!”
Đột nhiên, Mô Phỏng Luyện Hồn Chung chìm xuống phía dưới một đoạn, hiển nhiên chiếm ưu thế tuyệt đối trong lần giao phong này.
“Phốc!”
Tiêu Kha Ái phun ra một ngụm máu tươi, tròng mắt hiện ra vẻ sợ hãi, bởi vì hắn cảm giác được, linh hồn lực của mình yếu hơn Vân Phi Dương!
– Không… Không có khả năng!
Hắn sợ hãi hô:
– Tên này chỉ có Hoàng Cấp, vì sao linh hồn lực mạnh như thế!
Tu vi Tiêu Kha Ái đạt tới Thánh cấp sơ kỳ đỉnh phong, linh hồn lực cũng đến Thánh cấp.
Điều này đã rất mạnh.
Chí ít tại Phàm Giới, rất ít người có thể làm được linh hồn lực cao hơn cảnh giới võ đạo.
Nhưng.
Trước mặt Vân Phi Dương chỉ là rác rưởi. Bởi vì, linh hồn lực của hắn ngay thời điểm còn ở mảnh đất thí luyện đã đạt tới Thánh cấp!
Dù sau này tu luyện kiếm đạo, hay tại tu luyện trong không gian gia tốc thời gian kia, thời khắc nào hắn cũng vận chuyển Đoán Hồn Điển, chưa từng dừng lại, cường độ bây giờ đã sớm đạt tới Vũ Thánh hậu kỳ!
Tu viHoàng Cấp hậu kỳ.
Linh hồn Thánh cấp hậu kỳ.
Trọn vẹn vượt qua một đại cảnh giới, tại toàn bộ vị diện Phàm Nhân, còn có ai có thể làm được!
“Oanh!”
Mô Phỏng Luyện Hồn Chung lại chìm xuống lần nữa, Âm Sát khí càng lúc càng nồng nặc, đã triệt để đè ép khí thế Huyết Âm Châu.
Sắc mặt Tiêu Kha Ái càng tái nhợt.
Vân Phi Dương trái lại, tuy mình đầy thương tích đứng giữa không trung, nhưng vẫn rất vững chắc.
“Ầm ầm!”
Mô Phỏng Luyện Hồn Chung lại chìm xuống, thế cục vô cùng sáng tỏ, Huyết Âm Châu chỉ tạm thời chống đỡ được mà thôi!
– Đáng giận!
Trong lòng Tiêu Kha Ái phẫn nộ.
Hắn ý thức được mình ở vào thế yếu tuyệt đối, nếu tiếp tục chống đỡ, khẳng định sẽ bị trấn áp!
Khi đó.
Chỉ sợ không thể thoát khốn!
– A!
Tiêu Kha Ái không cam lòng giận dữ hét:
– Vân Phi Dương, chờ đó cho bản tôn!
“Xoạt!”
Thân thể của hắn bị Ma khí bao phủ, bỗng nhiên bay về nơi xa. Trong khoảnh khắc, biến mất vô tung không còn tăm hơi!
Ma Tôn chuyển thế trong thời khắc nguy cấp thi triển Hóa Ma Độn chạy trốn!
Không chạy không được.
Hắn có thể dự cảm giác ra được tình cảnh sau khi mình bị trấn áp, khẳng định sẽ bị Âm Sát khí ăn mòn, kết quả bi kịch nhất rất có thể là bị tươi sống luyện hóa!
Tiêu Kha Ái vừa trốn, Huyết Âm châu nhất thời binh bại như núi đổ, bị Mô Phỏng Luyện Hồn Chung triệt để áp chế, gào thét trấn áp xuống.
“Oanh!”
Bụi đất tràn ngập, cây cỏ đều không còn.
Mặt đất trong phạm vi Luyện Hồn Chung rơi xuống trực tiếp bị lõm vào, dư uy tạo ra tác động lan đến mấy chục dặm xung quanh!
Bên phe Lý Nhược Phong thấy thế, từng người trợn mắt hốc mồm, phẩm chất chí bảo của viện quân Chỉ Huy khẳng định rất khủng bố!
“Hưu!”
Khu vực tràn ngập bụi đất, Luyện Hồn Chung hóa thành lưu quang bay ra, dung nhập vào thân thể Vân Phi Dương, còn Huyết Âm châu thì bị triệt để giam cầm bên trong.
– Đáng tiếc…
Thu Luyện Hồn Chung vào Phi Dương đại lục, Vân Phi Dương nói thầm:
– Không thể trấn áp được tên kia!
Tên này còn không biết dừng.
Phải biết.
Lấy tu vi hiện tại của hắn, có thể đánh lui cường giả Thánh cấp như Tiêu Kha Ái, đã rất không tệ.
Vân Phi Dương và Tiêu Kha Ái đánh trận thứ hai, cuối cùng thao túng Luyện Hồn Chung giành thắng lợi, bảo vệ tôn nghiêm Chiến Thần.
Bất quá.
Đây là một trận thắng thảm.
Tâm thần luôn căng cứng trầm tĩnh lại, Vân Phi Dương nhất thời như lá rách rơi từ trên không trung xuống, tư duy dần dần biến mất, triệt để hôn mê.
“Xoát!”
Mục Oanh từ đằng xa bay tới, tiếp được Vân Phi Dương máu tươi chảy đầm đìa, khóc không thành tiếng.
Ngoài ngàn dặm.
Một mảnh Ma khí nổi lên.
Bóng người Tiêu Kha Ái dần dần xuất hiện, hắn sắc mặt rất khó nhìn, thân thể cũng cực độ suy yếu, chỉ có thể miễn cưỡng phi hành.
Thi triển Hóa Ma Độn mang đến cho hắn tác dụng phụ to lớn, muốn triệt để khôi phục, chí ít cần một năm nửa năm.
– Đáng giận!
Tiêu Kha Ái phẫn nộ không thôi.
– Vân Phi Dương, bản tôn sớm muộn gì cũng giết ngươi!
Nói rồi bay về hướng đến trận pháp thí luyện mảnh đất.
Thi triển Hóa Ma Độn, thân thể cực độ suy yếu, lại bại trong khi giao phong linh hồn lực, có thể nói song trọng đả kích, phải trở về khu vực Ma khí sung túc mới càng nhanh khôi phục.
Tiêu Kha Ái chạy, hai Linh Hoàng dưới trướng hắn và rất nhiều Linh Vương thấy tình thế không ổn đã chạy trốn từ lâu.
Bọn người Lý Nhược Phong hưng phấn không thôi.
Chủ hung làm hại Tinh Thần đại lục bị Vân Phi Dương đánh bại chạy trốn, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ thật không dám tưởng tượng!
Bọn họ thoải mái.
Bọn người La Mục lại khó chịu.
Bởi vì Vân Phi Dương bị thương rất nặng, chỉ sợ cần điều dưỡng rất lâu mới có thể triệt để khôi phục.
Đại sơn lơ lửng giữa không trung qua một tháng, cuối cùng biến mất trên bầu trời.
Trong khoảng thời gian này.
Gia Cát Cẩm suất lĩnh Ma Linh đại quân đánh đâu thắng đó, liên tiếp công phá từng tòa thành trì.
Chỉ dùng vài ngày, toàn bộ Nam Vực đã bị công chiếm, tin tức thắng lợi lần lượt truyền đến Đông Vực, khiến cho bách tính nhảy cẫng hoan hô!
Nam Vực – Tinh Mộc Thành.
Thời điểm Gia Cát Cẩm đang trong quân doanh thương nghị cùng chư tướng nên tấn công Tây Vực như thế nào, một binh lính vội vã chạy vào, thông báo:
– Bọn người La Tướng quân trở về!
– Quá tốt!
Gia Cát Cẩm đại hỉ.
Căn cứ dò xét, Tây Vực có một Linh Hoàng trấn thủ, mình phương này thiếu khuyết cường giả Hoàng Cấp áp trận.
– Bất quá…
Binh sĩ kia nói tiếp:
– Vân thành chủ bị thương.
Gia Cát Cẩm nghe xong, gương mặt xinh đẹp hiện ra bối rối, thần sắc mấy người cũng Diệp Nam Tu đại biến, xông ra quân doanh.
Bọn người Mục Oanh vốn tính về Đông Vực, nhưng trên đường phát hiện Tinh Mộc Thành đã bị Gia Cát Cẩm đánh hạ, liền dừng ở chỗ này.
Phủ thành chủ.
La Mục và bọn người Diệp Nam Tu ngồi xổm trong đình viện, từng tên ủ rũ.
“Két.”
Đột nhiên, phòng cửa bị đẩy ra, một lão giả đi ra từ bên trong, mọi người nhất thời đứng lên.
La Mục vội hỏi:
– Tiết Quân y, Phi Dương ca không sao chứ?
Tiết Quân y đáp:
– Tuy thương thế Vân thành chủ rất nặng, nhưng chỉ bị thương ngoài da, điều dưỡng một thời gian là đủ.
Mọi người buông lỏng một hơi.
Vào lúc này.
Gia Cát Cẩm từ trong phòng đi ra, ánh mắt của nàng sưng đỏ, hiển nhiên vừa rồi đã khóc qua.
Bọn người La Mục âm thầm kinh ngạc.
Nữ tướng quân luôn luôn nghiêm túc lại còn có một mặt yếu đuối như thế, xem ra có quan hệ không tầm thường với Vân Phi Dương nha.
Gia Cát Cẩm đè nén tâm tình, ánh mắt quét qua mọi người, nói:
– Trời sáng, tấn công Tây Vực!
– Tuân lệnh.
Bọn người La Mục chào quân lễ.