Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 615
Mục Oanh chỉ có tu vi Vũ Vương, tuy có thể khu động Lục phẩm Lục Hợp Tháp, nhưng uy lực khẳng định không mạnh.
Một kích này của Địch Ba ẩn chứa lực kình tám ngàn trọng đủ để đánh nát.
Bảo vật nát không có việc gì.
Nhưng sẽ ảnh hưởng đến Mục Oanh, mang đến cho nàng phản phệ khó có thể tưởng tượng được, nghiêm trọng nhất là có thể trực tiếp vẫn lạc.
– Oanh Oanh, nhanh thu hồi!
Vân Phi Dương phẫn nộ rống to.
Nhưng.
Đã muộn.
Búa lớn do Ma khí biến ảo áp xuống, mang theo lực lượng vạn quân, cuối cùng đánh vào Lục Hợp Tháp!
Một khắc này.
Trái tim Vân Phi Dương truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt.
Phảng phất như dự cảm được thời điểm búa lớn đánh xuống, mình sẽ mất đi người trọng yếu nhất.
“Oanh!”
Tiếng vang đinh tai nhức óc dập dờn trong không gian, búa lớn cuối cùng đánh nát Lục Hợp Tháp, khí lưu tàn phá bừa bãi lan ra xung quanh.
Vân Phi Dương phía sau cũng không bị lực kình tập kích, nhưng giờ phút này, con ngươi hắn đã đỏ bừng, đánh mất lý trí.
Hắn gầm nhẹ:
– Oanh Oanh…
“Xoát!”
Úc Mộc Chân xuất quỷ nhập thần xuất hiện phía sau, dao găm sắc bén đâm tới.
“Xoát!”
Vân Phi Dương mãnh liệt xoay người, tay không tấc sắt chộp vào dao găm, bàn tay bị vạch phá, máu tươi theo khe hở chảy xuống đất.
Úc Mộc Chân thấy thế, giật mình.
Tên nhân loại này, tóc đen bay múa, gương mặt dữ tợn, ánh mắt phát ra huyết hồng, nhìn qua phi thường dọa người.
Úc Mộc Chân cảm giác như mình đang nhìn thấy không phải nhân loại mà thấy một con quái vật còn Ma hơn Ma Tôn đại nhân!
– Chết đi cho ta!
Vân Phi Dương trực tiếp bóp nát dao găm, tay trái ngang nhiên đập tới!
“Oanh!”
Úc Mộc Chân khó có thể đào thoát, bị một quyền đánh vào bụng, cả người như diều đứt dây bay ra ngoài.
Vân Phi Dương vội vàng xông vào thông đạo, rất nhanh đã nhìn thấy ở mép thông đạo, Mục Oanh sắc mặt tái nhợt đang bò trên mặt đất.
Lục Hợp Tháp bị bạo lực phá hủy, kinh mạch nàng bị thương tổn nghiêm trọng, giờ phút này cực độ suy yếu.
“Xoát!”
Vân Phi Dương xông lại, ôm Mục Oanh vào trong ngực, điên cuồng bay về phía sau.
Năm Thạch Vệ vây quanh Đồi Tư Trí cũng lui lại, Địch Ba muốn đuổi theo lại bị Đồi Tư Trí ngăn cản, nói:
– Trở về, thủ hộ Ma Tôn đại nhân quan trọng hơn.
Dát.
Địch Ba dừng bước.
Hắn nhìn về phía Úc Mộc Chân, thấy nữ nhân này ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nôn máu, xem ra bị thương không nhẹ.
Địch Ba cả giận nói:
– Không nghĩ tới, tên viện quân chỉ huy này mạnh như thế, giết Phó Lan Khâm, còn đánh Úc Mộc Chân bị thương nặng.
Tứ đại Linh Hoàng.
Không thể bắt được một tên nhân loại, ngược lại còn để hắn giết một người, trọng thương một người, chạy thoát ngay trước mắt, thực quá uất ức.
Ven hồ ngoài sơn động, năm Thạch Vệ song song ngăn trước động khẩu bọn người Ma Tôn.
Vân Phi Dương ôm Mục Oanh, một tay khoác lên cổ tay nàng, Khô Mộc thuộc tính đại biểu sinh cơ cuồn cuộn không dứt tràn vào trong cơ thể nàng.
Lục Hợp Tháp bị đánh nát.
Mục Oanh chịu thương tổn vô cùng nghiêm trọng.
May mắn là.
Sự việc không quá hỏng như Vân Phi Dương dự đoán, Mục Oanh tuy bị phản phệ cường đại nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
– Vân… Vân đại ca.
Mục Oanh rúc vào trong ngực hắn, mặc dù rất suy yếu, nhưng Nghịch Thiên Quyết trong thân thể đã tự hành vận chuyển, phối hợp với Khô Mộc chữa trị thương thế.
– Đừng nói chuyện.
Vân Phi Dương đau lòng nói.
Mục Oanh im lặng, khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười.
Mình giúp Vân đại ca hóa giải một lần nguy cơ, mặc dù bị trọng thương cũng không quan trọng.
Nhưng nàng không biết.
Dù không tế ra Lục Hợp Tháp, Vân Phi Dương cũng sẽ không việc gì, thậm chí có thể phản sát Địch Ba.
Cô bé này quá ngốc.
Nếu nói như thế cũng không quá đáng.
Nhưng Vân Phi Dương không trách Mục Oanh.
Hắn biết cô bé này vì mình, mệnh cũng không cần.
Tự trách mình.
Trách mình quá yếu!
Vân Phi Dương không ngừng chuyển vận Khô Mộc thuộc tính cho nàng, trong ánh mắt ẩn chứa sát cơ, nói:
– Chờ đó cho ta, lão tử sớm muộn gì cũng sẽ chém bọn ngươi thành muôn mảnh!
Mục Oanh trọng thương.
Triệt để kích thích Chiến Thần phẫn nộ.
Sau nửa canh giờ.
Thương thế Mục Oanh ổn định, kinh mạch bị hao tổn cũng dần dần được chữa trị, mà tất cả đều dựa vào Nghịch Thiên Quyết thần kỳ cùng Khô Mộc thuộc tính nắm giữ năng lực trị liệu.
“Hô.”
Vân Phi Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Không ai biết, trong khoảng thời gian ngắn này, hắn tiêu hao bao nhiêu thuần linh lực để chữa thương cho nữ nhân của mình.
Hắn thấy.
Dù tất cả tu vi trong người tan hết, chỉ cần Mục Oanh không có việc gì, hết thảy đều đáng giá.
Trong quá trình liệu thương.
Mục Oanh quá hư nhược sớm đã hôn mê, nhưng một cánh tay khác lại nắm chặt Vân Phi Dương, phảng phất như sợ mất đi hắn.
Vân Phi Dương muốn nhẹ nhàng buông nàng xuống, tính toán đi tìm đám Địch Ba liều mạng. Bất quá, vừa muốn làm thế đã cảm giác mặt đất bắt đầu run rẩy.
“Vù vù!”
Hồ nước phía sau sôi trào.
Vân Phi Dương vội vàng ôm chặt Mục Oanh, chợt cảm giác mặt đất đang không ngừng hạ xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, khoảng cách giữa mình và năm tòa động khẩu kia càng kéo càng xa.
“Ầm ầm.”
Cuối cùng, tốc độ hạ xuống chậm lại.
Vân Phi Dương ổn định thân thể, thấy xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có phía trước lấp lóe ánh sáng chướng mắt.
“Bành bành bành.”
Từng đợt tiếng nổ mạnh truyền tới từ nơi đó, tựa như võ giả đang giao thủ, Vân Phi Dương ôm Mục Oanh đi qua.
Sau khi đi vào màn sáng.
Vân Phi Dương hơi chút thích ứng chầm chậm mở mắt, ý thức được chính đang trong một không gian có phong cảnh như họa.
Có núi, có cây.
Thật giống như thế ngoại đào nguyên thanh nhã, trong không khí càng ngưng tụ ra Thuần Dương Linh lực bàng bạc.
“Rầm rầm rầm!”
Từng đợt âm thanh công kích không hài hòa vang lên trong trong hoàn cảnh mỹ lệ này.
Vân Phi Dương đưa mắt nhìn qua.
Phía trước, trên đồng cỏ xanh mơn mởn, La Mục cùng bọn người Vân Lịch đang đánh nhau với đám Đồi Tư Trí, Địch Ba!
Tại sao bọn họ lại ở đây?
Vân Phi Dương hoảng hốt.
“Bành!”
Đột nhiên, La Mục bị Địch Ba đánh bay, như diều đứt dây bay tới, ngã dưới chân Vân Phi Dương.
– Mẹ nó!
Hắn lấy tay che mông, nhe răng nhếch miệng chửi một câu, đang muốn xông tới thì nhìn thấy Vân Phi Dương, hưng phấn hô:
– Phi Dương ca!
Dát.
Đám người đang giao chiến nghe vậy dừng lại theo bản năng, đồng loạt nhìn qua.
Long Chấn Vũ cùng Mạc Văn Hiên nhìn thấy Vân Phi Dương, nhất thời buông lỏng không ít.
Đồi Tư Trí và Địch Ba nhìn thấy Vân Phi Dương, trong con ngươi hiện ra sát cơ nồng đậm.
“Vù vù!”
Vào lúc này, một đạo hắc ảnh bay tới, cuối cùng đứng trước người Đồi Tư Trí, chính là Ma Tôn!
– Vân Phi Dương!
Hắn rơi xuống, ánh mắt âm sâm lên tiếng hỏi:
– Tại sao ngươi yếu vậy?!
Trước đó ở trong sơn động.
Tuy Ma Tôn hắn một mực ngồi xếp bằng vận chuyển Huyết Âm châu hấp thu Âm khí bàng bạc, nhưng nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của Vân Phi Dương.
Thần Giới Chiến Thần từng khiến mình kiêng kị chỉ có thực lực Hoàng Cấp? Thủ hạ mình cũng đánh không lại?
Nói thật.
Nếu không tận mắt nhìn thấy.
Ma Tôn sẽ không tin, nam nhân biết đánh nhau nhất Thần Giới yếu đến tình trạng như thế.
Về sau.
Năng lượng Huyết Âm châu được bổ sung hoàn tất, hắn thủy chung đang tự hỏi vấn đề này, sau cùng suy đoán, tên kia chắc cũng giống như mình, luân hồi chuyển thế, không còn tư thế năm đó?