Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 614
Phó Lan Khâm.
Một trong thập đại Linh Hoàng dưới trướng Ma Tôn.
Cứ như vậy vẫn lạc trong tay Vân Phi Dương, còn bị thu hết tất cả Ma khí, có thể nói bi thảm cùng cực.
Nói thật.
Tên này chết có chút oan ức.
Bàn về thực lực, tuy yếu hơn Khâu Mục Lăng, nhưng dầu gì cũng là Linh Hoàng sơ kỳ đỉnh phong, chính diện giao phong cùng Vân Phi Dương, coi như không địch lại cũng không thể chết nhanh như vậy.
Không biết sao.
Hắn xem thường Vân Phi Dương.
Hoặc nói.
Bị kỹ năng biểu diễn tinh xảo của tên kia lừa gạt, dù sao, biểu hiện sợ hãi e ngại vừa rồi diễn quá đạt khiến người ta rất dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
Cảnh giới càng cao.
Sơ sẩy hay khinh địch một chút đều phi thường trí mạng.
“Bành.”
Vân Phi Dương tung một chân đá Phó Lan Khâm văng ra ngoài, khóe miệng mỉm cười.
Hấp thu Ma khí của một tên Linh Hoàng, Ma đạo Linh Hạch được hoàn mỹ bổ sung, còn thừa lưu giữ trong đan điền, có thời gian sẽ luyện hóa!
“Phù phù.”
Thi thể Phó Lan Khâm rơi trên mặt đất.
Đồi Tư Trí và Úc Mộc Chân thấy thế, sắc mặt biến đổi, hiển nhiên không nghĩ tới viện quân chỉ huy trước mặt này có thể nháy mắt giết chết Phó Lan Khâm tu vi Linh Hoàng sơ kỳ!
“Oanh!”
Vào lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Hai người vội vàng nhìn lại, liền thấy Địch Ba bị đánh lui, sau cùng chật vật rơi xuống bên cạnh mình, phẫn nộ nói:
– Khải giáp quái vật này có lực phòng ngự rất mạnh, chúng ta cùng nhau ra tay đi!
Tên này không còn ngạo khí như lúc ban đầu.
Không còn cho rằng đồng nát sắt vụn nữa.
– Phế vật.
Đồi Tư Trí quát lạnh một tiếng, chợt bay ra ngoài, khí thế trong lúc giơ tay nhấc chân mạnh hơn Địch Ba không ít.
– Linh Hoàng đỉnh phong?
Vân Phi Dương lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Không ngờ, trong đám thủ hạ của Ma Tôn còn có Ma Linh có thể so Vũ Thánh, xem kỹ thì Phá Đa La chưa hẳn là đối thủ của hắn!
“Oanh!”
Đồi Tư Trí đánh vào trên thân Thạch Vệ, nhất thời đánh bay nó ra ngoài, mũi chân điểm một cái, giết tới Vân Phi Dương.
Hắn thấy quái vật thạch đầu có thể hành động là do tên nhân loại này thao túng, chỉ cần tiêu diệt đối phương là được.
Dự đoán không sai.
Nhưng muốn làm được thì khá phiền toái, bởi vì Vân Phi Dương ý thức được thực lực đối phương mạnh mẽ, lúc này đã điều động Thạch Vệ.
“Vù vù!”
Trong khoảnh khắc, bốn Thạch Vệ thủ trước người Vân Phi Dương cùng nhau công tới Đồi Tư Trí.
“Oanh!”
Một Thạch Vệ bị oanh bay ra ngoài.
Ba tên khác tiếp tục vọt tới, hình thành vòng vây Đồi Tư Trí vào trong, để hắn không thể tới gần Vân Phi Dương.
“Xoát!”
Úc Mộc Chân cũng xuất thủ.
Nàng cũng không phóng tới Đồi Tư Trí bị vây, mà lặng yên không một tiếng động lách qua, trong tay hiện ra dao găm, đánh úp về phía Vân Phi Dương.
Nữ tính duy nhất trong thập đại Linh Hoàng, Úc Mộc Chân có tốc độ cực nhanh, vô cùng linh hoạt, am hiểu ám sát.
Bất quá.
Nàng vừa mới hành động.
Vân Phi Dương đã bắt được, một bên thao túng năm thạch nhân triền đấu với Đồi Tư Trí, một bên ngưng tụ ra cuồng ngạo kiếm khí.
– Cút!
Hắn quát lạnh một tiếng.
“Xoát xoát!”
Vô số cuồng ngạo kiếm khí trong phóng ra mang theo từng điểm hàn quang, sát khí ngang dọc.
“Bành bành bành!”
Úc Mộc Chân vung vẩy dao găm, chém rụng toàn bộ kiếm khí đang bay tới, trên gương mặt vũ mị, hiện ra một tia khó coi.
Thực lực nàng cao hơn Khâu Mục Lăng một chút, đối mặt với kiếm khí dạng này của Vân Phi Dương, cứng rắn chống đỡ có chút gian nan.
“Vù vù —— “
Vào lúc này, Địch Ba lăng không mà lên, hai tay hợp lại bỗng nhiên đánh xuống, cuồng bạo Ma khí hình thành một cây búa lớn!
Vân Phi Dương nhướng mày, lúc này rút lui, tuy né tránh được búa lớn, nhưng sau lưng lại truyền đến cảm giác âm u.
Úc Mộc Chân bằng vào quỷ dị bộ pháp dã xuất hiện sau lưng hắn, chủy thủ trong tay cắt tới, mang theo sáu ngàn trọng lực lượng!
Chính diện đánh không lại.
Nhưng đánh lén là phương diện nàng am hiểu nhất.
– Không tốt!
Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến.
Giờ phút này, hắn đang lui lại, rất khó tạo ra một tầng phòng ngự trong thời gian ngắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy dao găm đâm tới lưng mình.
“Phốc xích.”
Dao găm bay qua, da thịt Vân Phi Dương hiện ra một vết thương bắt mắt, máu tươi bắt đầu vẩy ra.
– Chết đi!
Vân Phi Dương tức giận ầm lên.
Từng đạo cuồng ngạo kiếm khí xuất hiện chém tới Úc Mộc Chân, nhưng nữ nhân kia sau khi đắc thủ cũng không ngừng lại, đã sớm bay ra xa.
“Xoát.”
Vân Phi Dương ổn định thân thể, Linh Niệm tập trung sau lưng, phong tỏa kinh mạch, cầm lại máu dịch đang chảy xuôi, mục quang lãnh lệ nhìn về phía Địch Ba và Úc Mộc Chân.
– Tiểu tử.
Địch Ba nắm quyền đầu, âm u nói:
– Đấui với tam đại Linh Hoàng chúng ta nhưng chỉ bị một vết thương nhỏ, ngươi đã rất không tệ.
Xác thực mà nói.
Biểu hiện Vân Phi Dương rất ưu tú.
Hắn lấy năm Thạch Vệ không có năng lực mạt sát Linh Hoàng đối kháng cùng một Linh Hoàng đỉnh phong, một Linh Hoàng hậu kỳ, một Linh Hoàng trung kỳ đỉnh phong, quả thật phi thường cường hãn.
Dù Long Chấn Vũ hay Mạc Văn Hiên đều không thể làm được điều này.
– Vân đại ca.
Mục Oanh vội vàng theo sát đi tới, nhìn thấy vết thương sau lưng của hắn, đau lòng chảy nước mắt.
– Oanh Oanh.
Vân Phi Dương trầm giọng nói:
– Lui ra ngoài.
Đối mặt ba tên Linh Hoàng, để hắn ý thức được đây là một trận ác chiến, Mục Oanh ở đây chỉ làm hắn phân tâm.
– Muội… Muội không đi!
Mục Oanh kiên định nói:
– Muốn chết, cùng chết!
Tuy nàng chỉ có thực lực Vũ Vương, nhưng nhìn ra được, Vân đại ca đang bị động, mình lúc này không thể rời khỏi hắn.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Nha đầu ngốc này, không thể trông mong mà! Đột nhiên, hắn quát lạnh:
– Đi mau, đi tìm bọn người La Mục!
Mục Oanh khẽ giật mình.
Quen biết Vân đại ca đến nay, lần đầu tiên nghe hắn nói với mình như thế, giống như rất tức giận, rất nôn nóng!
“Xoát.”
Mục Oanh rưng rưng, quay người rời đi.
– Muốn đi?
Đột nhiên, Úc Mộc Chân xuất hiện trước mặt Mục Oanh, dao găm sắc bén đâm tới.
– Mẹ kiếp!
Vân Phi Dương phóng tới trước người Mục Oanh, cuồng ngạo kiếm khí bạo phát, điên cuồng giết quá.
Úc Mộc Chân như có kiêng kỵ, không dám đối kháng, lúc này rút lui.
“Ba!”
Thừa cơ hội này, Vân Phi Dương bắt được Mục Oanh, bỗng nhiên dùng lực, vung nàng ra cửa đường hầm.
Cùng lúc đó, xoay người, ngăn trước giao lộ, cặp con ngươi dưới mái tóc đen hẹp dài lóe ra sát khí khiếp người.
– Tiểu tử, chết đi!
Địch Ba bay tới, song quyền hợp thành chữ thập, lần nữa lấy Ma lực huyễn hóa ra búa lớn, lần này muốn còn lớn hơn lần trước, uy lực càng mạnh!
Chỗ búa lớn nện xuống cũng không phải lấy Vân Phi Dương làm trung tâm, mà chính là thông đạo phía sau hắn, hiển nhiên muốn phong tỏa đường vào đây.
Nếu Vân Phi Dương muốn tránh.
Chỉ có thể hướng về phía trước, hoặc hai bên trái phải.
Nhưng hắn không tránh, bởi vì Úc Mộc Chân giỏi về ám sát còn ở phụ cận, mình né, nàng nhất định sẽ thừa cơ đánh lén Mục Oanh.
– Oanh Oanh đã đi được đủ xa…
Thời khắc búa lớn đánh xuống, Vân Phi Dương âm thầm nghĩ, chợt nắm chặt phải tay.
“Ông.”
Thần Cách văn tuyến nhất thời bị kích phát, hiện lên trên cánh tay phải, Thần lực bắt đầu ngưng tụ.
Tên này rốt cục vận dụng át chủ bài mạnh nhất của mình!
Đối mặt với tam đại Linh Hoàng mà lại không thể câu thông được Phi Dương đại lục hoặc không gian giới chỉ để tế ra Hàn Thiên Kiếm hay Luyện Hồn Chung, hắn hiện giờ chỉ có như thế!
Sau khi giác tỉnh đầu Thần Văn thứ hai.
Thần lực bên trong cánh tay phải càng thêm bàng bạc, có thể tách ra vận dụng hai lần, Vân Phi Dương tính trước đánh chết Địch Ba, sau đó lại nhằm vào Đồi Tư Trí.
Nhưng.
Vào lúc này.
Một đạo lưu quang từ phía sau bay tới, thủ trước người Vân Phi Dương, đó là một tòa tiểu tháp linh xảo, nháy mắt mở rộng, triệt để ngăn trở cho hắn.
Lục Hợp Tháp!
Trong lúc Mục Oanh chạy trốn ý thức được Vân đại ca gặp nguy hiểm, lúc này vứt ra tiểu tháp mang theo trên người mà không bỏ vào không gian giới chỉ này.
Nàng hi vọng có thể giúp hắn.
Lại không biết, thời điểm nhìn thấy Lục Hợp Tháp cản trước người, sắc mặt Vân Phi Dương dữ tợn giận dữ hét lớn:
– Oanh Oanh, nhanh thu hồi!