Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 613
La Mục và đám người Long Chấn Vũ chọn bốn sơn động khác, Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không tiến vào đó, chỉ có thể lựa chọn hang động của Ma Tôn.
Chưởng khống được năm Thạch Vệ có thể so với Vũ Hoàng trung kỳ để hắn rất yên tâm, chí ít bàn về lực phòng ngự, đủ để ngạnh kháng tên kia.
Thời điểm đi trong đường hầm sơn động, bộ pháp Vân Phi Dương có chút nghênh ngang.
Rất nhanh đã đi hết thông đạo xuất hiện trong một không gian khác.
Đợi khi thấy rõ hết thảy bên trong, Vân Phi Dương nhất thời ngạc nhiên, bởi vì phía trước là một không gian rất lớn, từng đạo lưu quang giao thoa với nhau hình thành màn sáng, phía trước là vách vực sâu không thấy đáy.
Ma Tôn đứng đang ngồi xếp bằng tại trung ương lưu quang.
Ở bên người hắn, bốn Ma Linh cường đại đứng tại các phương vị khác nhau, theo thứ tự là Đồi Tư Trí, Phó Lan Khâm, Địch Ba cùng Úc Mộc Chân.
Bốn Linh Hoàng đi trước bọn người La Mục tiến vào Vũ Thần động phủ, nhưng bước đi khác biệt, một hồi đần độn u mê mới tới đây gặp được Ma Tôn.
– Đám Ma Linh này đều là Linh Hoàng cấp, hẳn là thủ hạ của tên Ma Tôn kia!
– Ai?
Địch Ba phát hiện ra người tới, quanh thân xuất hiện sát cơ nồng đậm.
Ba Linh Hoàng khác cũng nhao xoay đầu lại.
Phó Lan Khâm nhìn thấy Vân Phi Dương, trầm giọng nói:
– Là ngươi!
– Ngươi biết hắn?
Địch Ba hỏi.
Phó Lan Khâm lạnh lùng nói:
– Người này là chỉ huy của đại quân cứu viện từ vị diện khác đến đây!
– Nguyên lai là hắn!
Mọi người tỉnh ngộ.
– Haha.
Địch Ba âm u cười nói:
– Không nghĩ tới gặp nhau ở chỗ này, làm thịt hắn rồi lại đi thu thập đám nhân loại viện quân kia thôi.
Nói rồi, vọt qua.
Tính khí tên này nóng nảy, nhìn thấy nhân loại, mà còn là tên chỉ huy của đám viện quân, một lời không hợp thì giết tới.
“Vù vù!”
Cuồng bạo khí kình bạo phát, chí ít đạt đến 8000 trọng.
Nói cách khác, thực lực Địch Ba đã đạt tới Linh Hoàng hậu kỳ.
– Lên!
Vân Phi Dương lúc này thao túng một Thạch Vệ nghênh đón!
– Hả?
Địch Ba thấy thế, cười lạnh nói:
– Đồng nát sắt vụn cũng dám lấy ra, nát cho ta!
“Oanh!”
Lực kình ẩn chứa tám ngàn trọng trực tiếp đánh vào trước ngực Thạch Vệ, nhưng nó chỉ vẻn vẹn lui lại hơn mười bước, không có vỡ nát.
Địch Ba giật mình.
Lực kình của mình cường đại như vậy, dù người mạnh nhất trong thập đại Linh Hoàng – Đồi Tư Trí đón đỡ cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.
Mà đồng nát sắt vụn trước mặt này chỉ lui lại vài chục bước, vết lõm cũng không có, quá đả kích người đi!
Nói đùa cái gì thế.
Một chưởng của Ma Tôn còn có thể tiếp được, phòng ngự lực của Thạch Vệ do Mặc Thạch chế tạo không phải thổi phồng lên mà có nghe.
“Vù vù!”
Vào lúc này, Thạch Vệ bị đánh lui tiến lên, trường mâu trong tay đâm tới, không hoa mỹ, không có động tác dư thừa!
Đơn giản, dứt khoát.
“Phốc!”
Địch Ba dưới sự khinh thường, cánh tay trái bị vạch phá một đạo vết thương, máu tươi bắt đầu chảy xuống đất.
“Xoát!”
Hắn vội vàng lui lại, vận chuyển Ma lực, phong tỏa kinh mạch khu vực bị thương, cả kinh nói:
– Chỉ có lực kình bốn năm ngàn trọng lại có thể phá phòng ngự của ta!
Trường mâu của Thạch Vệ quá trâu, không chỉ tuỳ ý đâm xuyên Phi Giáp Ngạc, còn quẹt Linh Hoàng hậu kỳ bị thương!
“Ầm ầm!”
Thạch Vệ xông lên.
Trường mâu trong tay huy động hình thành khí lưu lạnh như băng!
Địch Ba vừa ăn thiệt thòi tự nhiên không dám liều mạng, lúc này lách qua, oanh tới từ một phương khác.
“Bành!”
Thạch Vệ lần nữa bị đánh lui hơn mười bước, nhưng vẫn bình yên vô sự, lần nữa giơ trường mâu vọt tới.
– Bản Hoàng không tin!
Địch Ba phẫn nộ quát to, bắt đầu điên cuồng tiến công, mỗi một quyền đều ngưng tụ lực lượng cực mạnh, phanh phanh loạn chưởng.
Nhưng.
Mười mấy chiêu qua đi.
Khi hắn thở hồng hộc dừng lại, đồng nát sắt vụn trong mắt vẫn đứng đấy, một chút vết thương cũng không có.
Địch Ba xém chút ngã xuống đất.
Sau một hồi cuồng oanh, cánh tay hắn bị chấn run rẩy, Ma lực trong người cũng tiêu hao không ít!
– Vật này quỷ dị, cần phải khống chế tên nhân loại kia mới được.
Đồi Tư Trí nhíu mày, nói:
– Phó Lan Khâm, ngươi lách qua chúng, tấn công hắn đi.
– Tốt!
Phó Lan Khâm thừa dịp Địch Ba đánh với Thạch Vệ, phóng đi hướng Vân Phi Dương, tuy thực lực yếu hơn chút, nhưng vẫn ngưng tụ ra được 5000 trọng thuần linh lực.
Tiểu tử.
Tại Quân Linh Thành, ngươi đánh bại ta Bộc Lan nhất tộc ta, khiến ta đại bại mà về, mối thù này, hôm nay tính hết!
Lửa giận xuất hiện tronh con ngươi Phó Lan Khâm, hắn có tự tin có thể nhất kích tất sát tên nhân loại chỉ huy này.
Bởi vì kẻ này không có Linh lực tiết ra ngoài.
Tại Quân Linh Thành cũng không xuất thủ, chỉ hạ lệnh người khác phòng thủ thành trì, hiển nhiên, hắn thuộc dạng gà mờ tay chân trói gà không chặt.
Muốn nói hắn lợi hại, chỉ sợ nói về sự điều khiển đám khải giáp thạch nhân trước mắt này mà thôi.
Giết hắn như lấy đồ trong túi!
Phó Lan Khâm đã bắt đầu tưởng tượng.
Khi mình bắt giữ tên này, thời điểm dùng hai tay bẻ gãy đầu hắn, thanh âm đó sẽ mỹ diệu như thế nào.
Vân Phi Dương ý thức được Phó Lan Khâm đột kích, cũng không thao túng Thạch Vệ, trong ánh mắt hiện ra vẻ sợ hãi.
Đúng rồi.
Chính là biểu lộ như thế.
Ngươi càng hoảng sợ, bản Hoàng càng thoải mái, càng muốn nhanh bẻ gãy đầu ngươi, móc trái tim ngươi ra!
Thần sắc Phó Lan Khâm dữ tợn, chợ âm u nở nụ cười, biến thái cùng cực.
Bất quá.
Khi tay phải hắn ngưng tụ 5000 trọng lực kình sắp tới gần Vân Phi Dương, vẻ sợ hãi trên mặt đối phương đột nhiên biến mất, nhếch miệng lên, hóa thành mỉm cười quỷ dị.
Trong lòng Phó Lan Khâm dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, phảng phất ý thức được mình sẽ chết!
– Không tốt!
Thần sắc hắn đại biến.
Lúc này muốn rút tay về.
Đã muộn!
Vân Phi Dương sẽ không cho hắn cơ hội bỏ trốn, bỗng nhiên bạo phát tu vi, tay phải nhanh chóng giơ lên, sáu ngàn trọng thuần linh lực bạo phát, trực tiếp bối bính với nắm tay của Phó Lan Khâm.
5000 trọng lực kình.
Bị sáu ngàn trọng lực kình phá nát!
“Răng rắc.”
Một tiếng vang giòn truyền ra.
“A!”
Phó Lan Khâm thống khổ kêu thảm, cổ tay phải hắn bị lực kình cường đại của Vân Phi Dương bẻ gãy!
Nhưng.
Thống khổ chỉ mới bắt đầu.
Vào lúc này, hắn cảm giác một cỗ hấp lực xuất hiện trong thể nội, nó điên cuồng thu Ma lực trong Ma Hạch mình. Trong khoảnh khắc đó, bàng bạc Ma lực bị thu lấy sạch sẽ!
– Ngươi…
Phó Lan Khâm cả kinh thất sắc.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương thản nhiên lên tiếng:
– Chết đi.
“Phốc xích.”
Trường mâu sắc bén trực tiếp xuyên ngực Phó Lan Khâm, trái tim bị đâm xuyên, máu tươi ào ào chảy ra.
– Sao… Làm sao có thể!
Phó Lan Khâm gian nan ngẩng đầu, nhìn nhân loại trước mắt đang tỏa ra khí thế đáng sợ, ánh mắt dần dần ảm đạm, khó có thể tin nổi.
Rõ ràng không có tu vi.
Rõ ràng chỉ là một tên chỉ huy của viện quân.
Tại sao lại đột nhiên bộc phát thực lực mạnh hơn chính mình, mà có thể hấp thu năng lượng bên trong Ma Hạch của mình nữa!
Phó Lan Khâm không có thời gian suy nghĩ.
Tư duy hắn dần dần tan rã, thân thể không còn cảm giác, mất đi tất cả sinh cơ.
Hắn đã không thể hưởng thụ được cảm giác thoải mái khi bẻ gãy đầu người khác, chỉ nghe được âm thanh cổ tay mình bị bẻ gãy, xem như được thỏa mãn trước khi chết đi.