Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 612
Đột nhiên xuất hiện hung thú khiến Vân Phi Dương giật mình, lúc này tăng thêm tốc độ, trong thời điểm đối phương há miệng cắn tới nháy mắt lao lên bờ.
“Xoạt!”
Hung thú xông ra khỏi mặt nước.
Hiện ra thân thể cao mấy trượng, trên lưng phủ đầy lân giáp bén nhọn, nhìn kỹ thì không khác gì cá sấu.
Khác biệt duy nhất là.
Đuôi con thú này rất dài và nhỏ, cuối đuôi có một khỏa cầu lấp lóe ánh sáng chướng mắt.
Đây là lục phẩm hung thú – Phi Giáp Ngạc.
Nó gần như đã tuyệt chủng tại Tinh Thần đại lục.
Như ý thức được con thú này có chút cường hãn, Vân Phi Dương nói ngay:
– Oanh Oanh, lui về sau.
Mục Oanh vội vàng trốn đến trước cửa một cái động khẩu.
“Hưu —— “
Vào lúc này, Phi Giáp Ngạc xông lên, nhưng không phải thân thể, mà là vung cái đuôi dài của mình, lưu quang lấp lóe ẩn chứa khí thế mạnh mẽ!
Một kích này.
Chí ít đạt tới sáu ngàn trọng!
Mà.
Tốc độ cực nhanh, không phải khải giáp thạch nhân có thể so sánh!
Vân Phi Dương cũng không né tránh.
Bởi vì, đuôi của Phi Giáp Ngạc rất dài, phạm vi công kích rất lớn, mình muốn tránh cũng không có chỗ trốn.
Chỉ có thể liều mạng!
“Hô!”
Vân Phi Dương tung một quyền đập tới.
Đối mặt với người đá dù Ma Tôn khó có thể rung chuyển, hắn có chút đau đầu, không dám liều mạng.
Nhưng một con hung thú, cứng đối cứng, ai sợ ai!
“Oanh!”
Quyền đầu Vân Phi Dương oanh tới quả cầu ngay chót đuôi của con cá sấu, cuồng bạo lực kình bạo phát chấn động hồ nước không ngừng cuộn sóng.
“Xoát!”
Ác thú bị bức lui ngã nhào vào trong hồ nước nhấc lên sóng nước cao mấy trượng.
“Đạp đạp!”
Vân Phi Dương cũng lui nhanh, đợi khi hắn ổn định thân thể, nắm tay phải run rẩy truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Có thể thấy được.
Sau một kích liều mạng này.
Hắn không chiếm được bất cứ tiện nghi gì.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Con thú này ít nhất đã đến Lục phẩm cao giai!
Hung thú có thể so với Vũ Hoàng hậu kỳ, lực lượng khẳng định mạnh mẽ.
“Vù vù!”
Vào lúc này, Phi Giáp Ngạc lần nữa lao ra, lần này vẫn vung cái đuôi, tốc độ vẫn nhanh vô cùng!
“Oanh!”
Vân Phi Dương vung quyền đầu đối cứng tiếp.
Nhưng sau khi đối kháng, hổ khẩu truyền đến đau đớn kịch liệt, xem ra, liều mạng với hung thú có thể so với Vũ Hoàng hậu kỳ, hắn ở vào thế hạ phong.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Không thể dùng quyền đầu liều mạng.
Không dùng quyền đầu, chỉ có thể dùng vũ khí, nhưng Hàn Thiên Kiếm đang ở trong không gian giới chỉ, bây giờ đã mất liên hệ, không có cách triệu hoán.
Dưới tình huống bình thường.
Làm một kiếm khách, đều thích treo kiếm của mình bên hông, hoặc gánh sau lưng, tỉ như Độc Cô Cần, thủy chung cõng kiếm, kiếm bất ly thân.
Đối với loại hành vi này.
Vân Phi Dương đã từng rất khinh bỉ, cho rằng đối phương đang trang bức, hiện tại hắn hối hận, mình làm sao lại không trang bức giống người ta, không treo kiếm bên hông hoặc mang kiếm sau lưng đây!
“Rống!”
Phi Giáp Ngạc tiếp tục vọt ra từ trong hồ.
Lần này không dùng đuôi nữa mà dùng thân thể cự đại của mình, miệng rộng mở to, hàm răng sắc bén lộ ra ngoài mang theo mùi thối khiến người ta buồn nôn!
Vân Phi Dương bỗng nhiên lui về phía sau.
Đúng lúc này thì nhìn thấy trường mâu dưới chân.
Binh khí của khải giáp thạch nhân!
“Xoát!”
Trong khoảnh khắc, Vân Phi Dương nắm trường mâu trong tay, bỗng nhiên đâm đến Phi Giáp Ngạc.
“Phốc xích!”
Trường mâu ngưng tụ thuần linh lực mạnh mẽ trực tiếp đâm xuyên miệng Phi Giáp Ngạc, máu tươi hôi thối phun xối xả tung tóe khắp người Vân Phi Dương.
Đệch.
Thối không chịu nổi!
Chịu đựng xúc động muốn nôn, Vân Phi Dương nâng chân bước lên trước một bước, vung tay đập Phi Giáp Ngạc ngửa ra sau, nó ầm vang ngã trên mặt đất, miệng rộng máu me đầm đìa, trong ánh mắt âm u hiện ra vẻ thống khổ.
– Chết đi cho ta!
Vân Phi Dương lăng không mà lên, trường mâu nhuốm máu bổ từ trên xuống hình thành một cỗ khí lưu lạnh lùng!
“Rống!”
Phi Giáp Ngạc ý thức được nguy hiểm, phẫn nộ hô to, muốn rút lui vào trong hồ.
Không biết sao.
Cái đuôi của nó có tốc độ rất nhanh, nhưng hành động tự thân lại rất chậm, chỉ bước được một bước, trường mâu của Vân Phi Dương đã đâm xuống.
“Phốc xích!”
“Ào ào ào!”
Trường mâu xuyên thủng đầu Phi Giáp Ngạc, máu tươi phun trào như suối.
“Rống —— “
Phi Giáp Ngạc phát ra tiếng kêu thống khổ, chợt ngã nhào xuống đất, con mắt âm u lớn dần dần mất đi ánh sáng, sau cùng mất tất cả tư duy.
– Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương đứng trên đầu nó, hai tay nắm trường mâu chuôi, chửi ầm lên, bởi vì toàn thân hắn đã dính đầy huyết dịch hôi thối.
Cái mùi này thối gay mũi, thối cay con mắt a.
Sau khi giải quyết Lục Phẩm cao giai Phi Giáp Ngạc, Vân Phi Dương trở thành huyết nhân, chỉ có thể nhảy vào trong hồ thanh tẩy, tẩy cả nửa canh giờ mới lên bờ.
Nhưng.
Vết máu tuy được loại trừ.
Mùi thối lại không.
Đi đến trước mặt Mục Oanh, tiểu ny tử nhất thời che mũi, nói:
– A, Vân đại ca, huynh thối quá!
Vân Phi Dương sụp đổ.
Hắn đi đến chỗ thi thể hung thú, giơ trường mâu vạch phá ngực nó, một khỏa tinh hạch lấp lóe ánh sáng lăn ra.
– Cái này còn tạm được.
Tâm lý Vân Phi Dương thăng bằng.
Một thân lão tử thối hoắc, nếu còn không có tinh hạch, thì lỗ vốn cmnr.
Hắn quan sát trường mâu trong tay, nói:
– Không nghĩ tới, cái này nhìn qua như binh khí phổ thông vậy mà rất sắc bén, phẩm giai chỉ sợ từ Lục Phẩm trở lên.
Nếu như không có trường mâu, Vân Phi Dương muốn giải quyết đầu ngạc thú này, chắc phải lấy ra một át chủ bài của mình.
Phi Giáp Ngạc bị giết, thu hoạch được một khỏa tinh hạch, tiếp đó, Vân Phi Dương đặt cái hộp dưới đất, vì bảo đảm an toàn, hắn bảo Mục Oanh né qua một bên, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Trong hộp cũng không có ám khí bay ra, mà chỉ một quyển da cừu nhìn qua rất cỗ xưa.
– Chẳng lẽ là tàng bảo đồ?
Vân Phi Dương lấy ra.
Mở ra xem, thấy phía trên có khắc văn tuyến rắc rối phức tạp, góc phải viết một đoạn văn tự.
Nội dung là.
Thạch Vệ do ta tạo thành, lấy Mặc Thạch chế tạo, phòng ngự cực mạnh. Người có duyên nếu thu hoạch được cuốn này, có thể tu luyện Thạch Vệ Lâm Trận Quyết mà khống chế chúng.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương nhất thời hiểu rõ, quyển da cừu ghi chép trận quyết khống chế khải giáp thạch nhân, hắn cười nói:
– Nhật Nguyệt Vũ Thần, ngươi rất không tệ nha.
Nói.
Lúc này ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu ghi lại đồ án rắc rối phức tạp trong trận quyết.
Cái gọi Thạch Vệ Lâm Trận Quyết thực ra là một loại tiểu hình trận pháp đặc thù, đối với Vân Phi Dương mà nói, hoàn toàn không có độ khó.
Sau nửa canh giờ.
Hắn đã ghi nhớ hết Trận Quyết, đứng dậy đi đến trước một khải giáp thạch nhân, ngưng tụ thuần linh lực trên ngón tay, bắt đầu phác thảo.
Rất nhanh.
Một tòa ngũ tinh đồ án xuất hiện.
“Ba.”
Vân Phi Dương vung chưởng đánh đồ án vào vị trí trung tâm, Linh Niệm lạc ấn ở chính giữa, ánh mắt khải giáp cự nhân lấp lóe ánh sáng, sau đó đứng thẳng người.
Mục Oanh kinh ngạc hô:
– Sống lại rồi!
– Ngồi xuống.
Vân Phi Dương ra lệnh.
“Xoát.”
Khải giáp cự nhân nghe lời ngồi xổm xuống, có điều bởi vì thể trạng quá lớn, bộ dáng ngồi xổm vô cùng khó coi.
Mục Oanh trừng to hai mắt.
Vân Phi Dương hài lòng gật đầu, sau đó hoạ ra ra các đồ án trên bốn tên khác, khôi phục hành động của chúng.
Đương nhiên.
Đồ án loại này lộ ra quá rõ ràng.
Vì không để người khác phát hiện, Vân Phi Dương bố trí thêm một tiểu hình ẩn nấp trận pháp ở xung quanh để ẩn tàng Ngũ Giác đồ án.
– Được rồi.
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, nói:
– Chúng ta đi thôi.
Nói rồi dẫn Mục Oanh cùng 5 khải giáp thạch nhân, hướng về sơn động mà Ma Tôn đã đi vào.