Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 611
Sàn nhà trong đại điện đột nhiên đổ sụp, cùng lúc đó xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại, bọn người Vân Phi Dương nhao nhao rớt xuống, cuối cùng rơi vào một hồ nước.
“Phốc!”
“Phốc phốc phốc!”
Vân Phi Dương ôm Mục Oanh, từ trong nước trồi lên, sau đó mang theo nàng bơi vào bờ.
Rất nhanh.
Toàn bộ mọi người lên bờ, người nằm rạp, người ngồi dưới đất, vô cùng chật vật.
Chung quanh rất tối.
Khó có thể thấy rõ hết thảy.
“Hô!”
Vân Phi Dương nâng tay lên, một đoàn Địa Hỏa xuất hiện chiếu sáng xung quanh, mọi người có thể thấy rõ, đây là một sơn động rất lớn, mà nửa khu vực đều là hồ nước.
– Vân đại ca!
Nhưng vào lúc này, Mục Oanh lên tiếng:
– Mau nhìn.
Bọn người Vân Phi Dương vội vàng nhìn lại, chỉ thấy tận cùng trong sơn động, đứng một đám người khổng lồ khoác khải giáp, bọn họ tựa như pho tượng đứng im bất động.
Năm người khổng lồ duy trì khoảng cách nhất định với nhau, sau lưng đều có một hang đá.
– Đây là cái gì?
La Mục mờ mịt, sắp qua đi tìm tòi hư thực.
– Đừng qua.
Vân Phi Dương vội hô.
“Ông.”
Đột nhiên, con ngươi một người khổng lồ trong đó lóe ra ánh sáng, phát ra thanh âm trầm thấp:
– Vũ Thần động phủ, nhàn nhân* xông lầm, chết!
Người nhàn rỗi.
“Ken két.”
Khải giáp thạch nhân đột nhiên đi ra một bước, giơ trường mâu, hình thành tư thế chiến đấu.
“Ong ong ong!”
Trong ánh mắt bốn cỗ khải giáp thạch nhân khác cũng hiện ra ánh sáng, phảng phất như có sinh mệnh, nhao nhao bước ra một bước, lấy vũ khí ra.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Những thạch nhân này bị khải giáp bao phủ, vũ trang đầy đủ, thực lực và phòng ngự chắc rất mạnh.
“Hô!”
Vào lúc này, Ma Tôn tiến lên, ngưng tụ Ma lực mạnh mẽ trực tiếp đánh vào trên thân một khải giáp thạch nhân.
“Bành!”
Khải giáp thạch nhân bị đánh lui, nhưng vẫn bình yên vô sự!
“Hưu —— “
Ma Tôn không dừng lại, cũng không quay đầu mà phóng vào một sơn động, toàn bộ quá trình rất nhanh, đợi thân ảnh hắn biến mất, mọi người mới hồi phục tinh thần.
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
Tên này hẳn kiêng kị mình, muốn sớm chạy trốn, như thế cũng tốt, miễn cho tiếp xúc với hắn lâu, bại lộ mình hiện giờ chỉ có thực lực Hoàng Cấp.
Thực ra.
Mười một người bọn họ nếu như liên thủ có thể đánh một trận cùng tên Ma Tôn kia. Bất quá, Vân Phi Dương biết, bọn họ sẽ trả cái giá cực đắt.
Tới đây tầm bảo.
Cũng không phải đánh nhau đến chết.
Không cần liều mạng.
“Tạch tạch tạch!”
Bốn khải giáp thạch nhân còn lại vẫn từng bước một đi tới, cũng không thèm để ý có người đột phá phòng tuyến đi vào sơn động phía sau.
– Vân Phi Dương.
Vào lúc này, Vân Lịch ngưng trọng lên tiếng:
– Ta cảm ứng được Thuần Dương chi khí rất mạnh.
“Ách?”
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Tên này là Dương thể của Âm Dương Thần chuyển thế, trời sinh tu luyện Thuần Dương thuộc tính, có thể cảm ứng được tồn tại của Xích Dương Châu, điều này cũng không kỳ quái.
Hắn hỏi:
– Ở đâu?
Vân Lịch chỉ hướng sơn động nói:
– Bên trong.
Vân Phi Dương nói:
– Ta hỏi, trong sơn động nào cơ!
Vân Lịch đáp:
– Mỗi sơn động đều có Thuần Dương chi khí!
Vân Phi Dương cả kinh:
– Năm cái?
Từ bức họa trên đại điện, hắn đoán có hai Xích Dương Châu, bây giờ lại có thể là năm, tình huống như thế nào đây ta?
Đừng nói rằng.
Xích Dương Châu cùng loại như phật châu, có rất nhiều hạt châu kết hợp lại với nhau nghe?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì bốn tên khải giáp thạch nhân đã công tới, trường mâu trong tay vung lên bộc phát ra cường đại lực kình.
“Oanh!”
Trường mâu hung hăng đập xuống.
Vân Phi Dương bọn người né tránh được, trong lòng không khỏi giật mình, bởi vì một kích của khải giáp thạch nhân ẩn chứa chí ít 5000 trọng lực kình!
Nói đúng hơn là.
Thực lực khải giáp thạch nhân sánh ngang Vũ Hoàng trung kỳ!
– Mạnh như vậy!
La Mục trừng to mắt.
– Đừng lo lắng!
Vân Phi Dương chỉ sơn động, nói:
– Các ngươi chia làm bốn tổ, mỗi người tiến vào một sơn động!
– Được!
La Mục cùng Vân Lịch không nói hai lời, lách qua khải giáp thạch nhân, xông vào một cái sơn động, Long Chấn Vũ, Mạc Văn Hiên, Độc Cô Cần ba người im lặng phóng tới cái sơn động khác một.
Năm Linh Hoàng cũng chia thành một tổ ba người, một tổ hai người xông vào hai sơn động khác.
Khải giáp thạch nhân tuy rất mạnh, nhưng hành động chậm chạp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người đi vào, sau cùng đưa ánh mắt khóa chặt trên thân Vân Phi Dương và Mục Oanh.
Nhìn ra được.
Chúng không để ý đến người vào sơn động, chỉ để ý đến mục tiêu mình nhìn thấy.
– Oanh Oanh.
Vân Phi Dương cất lời:
– Núp phía sau ta.
Mục Oanh nghe xong thì lui lại thật xa đến mép hồ mới dừng lại. Bất quá lại cảm thấy buồn bực, sao Vân đại ca không vào sơn động?
Chẳng lẽ.
Hắn muốn giao thủ cùng năm khải giáp thạch nhân này?
Không sai.
Vân Phi Dương có quyết định này.
Hắn không chỉ muốn giao thủ, còn muốn thu năm tên này, dù sao đây cũng là năm người có thể so với Vũ Hoàng trung kỳ.
Tên này nghĩ thật hay, nhưng đối mặt với năm người khổng lồ có có thể so với Vũ Hoàng trung kỳ, có thể làm được không?
“Vù vù!”
Vào lúc này, một bộ khải giáp thạch nhân vung trường mâu bổ tới Vân Phi Dương, ẩn chứa 5000 trọng lực kình!
“Oanh!”
Vân Phi Dương kịp thời né tránh, thi triển thân pháp ngừng lại sau lưng nó, vung chưởng đánh vào cổ nó.
“Bành!”
Một tiếng vang truyền đến.
Khải giáp thạch nhân này nhất thời dừng lại, không thể động đậy mảy may, ánh mắt dần ảm đạm xuống, phảng phất như mất đi ý thức.
Vân Phi Dương vui vẻ.
Lúc Ma Tôn xuất thủ, hắn đã phát hiện, cổ sau của khải giáp thạch nhân bị đánh bay có một đồ án ngũ tinh.
Hắn đoán.
Đây là một loại trận pháp nào đó.
Khi nó khu động, khải giáp thạch nhân lạnh như băng mới có thể vận chuyển bình thường.
“Vù vù!”
Đúng lúc này, hai tên khải giáp thạch nhân khác giơ trường mâu bổ xuống, có khí thế chém nát sơn hà.
“Xoát!”
Vân Phi Dương dựa vào thân pháp huyền diệu nhanh chóng né tránh, cũng xuất hiện tại sau lưng một tên khải giáp thạch nhân, quả nhiên, cùng một vị trí cũng có ngũ tinh đồ án!
“Bành!”
Nhanh chóng xuất chưởng đánh vào đồ án.
Hai mắt khải giáp thạch nhân ảm đạm, thân thể đang quay lại nhất thời mất đi năng lực hành động, dừng ngay tại chỗ, trường mâu cũng rớt xuống đất.
Phát hiện được nhược điểm này, Vân Phi Dương buông lỏng không ít.
Phòng ngự của khải giáp thạch nhân cực mạnh, Ma Tôn đều không hủy được, mình đi liều mạng, khẳng định sẽ rất phiền phức.
“Bành!”
Ngay sau đó, hắn giơ chưởng chụp về phía một tên khải giáp thạch nhân khác, để nó đánh mất năng lực hành động.
Năm bộ khải giáp thạch nhân bị hàng phục ba.
Hai cỗ còn lại cũng rất nhanh bị Vân Phi Dương nhẹ nhõm chế phục.
Sau khi giải quyết xong.
Vân Phi Dương bắt đầu câu thông Phi Dương đại lục cùng không gian giới chỉ, kết quả vẫn không thể bắt được liên lạc, hắn có chút sụp đổ.
Không có đạo cụ trữ vật.
Sao đưa khải giáp thạch nhân đi đây.
“Ai.”
Vân Phi Dương lắc đầu.
Trong động phủ Vũ Thần thần bí, ai biết sẽ có biến cố gì, cứ đi như vậy cũng không được, năm khải giáp thạch nhân để trước mặt không lấy thì quá lãng phí.
– Vân đại ca.
Mục Oanh đột nhiên chỉ về phía hồ nước, nói:
– Trong nước giống như có gì đó!
– Sao cơ?
Vân Phi Dương lúc này đi tới, nhìn kỹ lại, chỉ thấy bên dưới hồ nước có một cầu thang đá, trên bệ đá bày một cái hộp.
– Chẳng lẽ là bảo vật?
“Xoạt!”
Vân Phi Dương lúc này nhảy vào hồ, bơi tới trước thạch thai, bắt cái hộp vào trong tay, sau đó bơi về phía bờ.
– A!
Mục Oanh đột nhiên hô lớn:
– Vân đại ca, cẩn thận!
– Hửmm?
Vân Phi Dương đang bơi về quay người lại, một đầu hung thú cùng loại với cá sấu đang bơi về phía hắn, đang há to cái miệng lớn ra.