Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 610
Trong đại điện xuất hiện một màn rất buồn cười.
Vân Phi Dương và mười người khác đứng yên tại chỗ, duy trì khoảng cách nhất định với nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nhúc nhích.
Mà.
La Mục còn đang duy trì tư thái cất bước đi, cái chân còn để lơ lửng giữa trời, tư thái ưu mỹ khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
– Để Chiến Thần kiêng kỵ như vậy, bẩy rập ẩn tàng trong động phủ của một Vũ Thần nho nhỏ này khẳng định phi thường khủng bố!
Ma Tôn thầm nghĩ trong lòng.
– Vân đại ca.
Khuôn mặt nhỏ Mục Oanh bị kéo căng, lên tiếng hỏi:
– Chúng ta nên làm gì đây?
Bọn người La Mục nhao nhao nhìn qua, trong loại tình huống này, bọn họ chỉ có thể ký thác vào trên người Vân Phi Dương.
– Để ta ngẫm lại.
Vân Phi Dương nhanh chóng suy nghĩ.
Không bằng tìm một tảng đá đặt lên bẩy rập?
Vân Phi Dương câu thông Phi Dương đại lục, nhưng lại không thể, giống như bị một lực lượng nào đó giam cầm.
– Không ngờ ở đây không chỉ phong tỏa Linh Niệm, thế giới trong thể nội ta cũng bị ngăn cách.
– Không sao, còn không gian giới chỉ!
Vân Phi Dương vội vàng câu thông không gian giới chỉ, nhưng bi kịch phát hiện, cái đồ chơi này cũng bị phong tỏa, không cách nào liên lạc được.
Mẹ nó.
Chơi chết người rồi!
Vân Phi Dương có chút gấp gáp.
Đột nhiên, ánh mắt khóa chặt trên cây cột bên cạnh, thầm nghĩ:
– Phá hủy một cây cột, chắc sẽ không đổ sụp đâu?
“Hô!”
Hắn vung chưởng đánh tới.
“Oanh!”
Đám người nhìn qua, thấy tay Vân Phi Dương đập vào trên cây cột, đang lộ vẻ mặt phong khinh vân đạm.
Mục Oanh nghi ngờ hỏi:
– Vân đại ca, huynh làm gì vậy?
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười một tiếng, sau đó thu tay lại, tâm lý lại rơi lệ nói:
– Ngọa tào, thạch đầu gì mà cứng như thế!
Không thể câu thông đạo cụ trữ vật, thạch đầu lại quá cứng đánh không vỡ, thực khiến người ta sụp đổ.
– Như vậy đi.
Vân Phi Dương nói:
– Ta đếm đến ba, mọi người cùng nhau phóng tới hang động trước…
“Ầm ầm!”
Lời nói còn chưa dứt, cửa đường hầm đã bị cự thạch phong tỏa, thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ, nuốt luôn mấy chữ cuối cùng vào trong.
A a!
Một khắc này.
Vân Phi Dương kém chút ôm đầu kêu to.
“Ào ào.”
Trong đại điện yên tĩnh đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ quái, mọi người cẩn thận nghe tiếp, nhất thời khẳng định, đây là tiếng nước chảy!
– Mau nhìn dưới chân!
La Mục hô to.
Mọi người cúi đầu xem xét, chỉ thấy khe hở dưới sàn nhà không ngừng có nước chảy ra, rất nhanh đã dâng lên khoảng nửa tấc.
Nước càng tuôn càng nhanh.
Trong khoảng thời gian ngắn đã lên tới cổ chân, bọn người Vân Phi Dương bởi vì chân đạp bẩy, không dám nhúc nhích.
– Xong rồi!
La Mục buồn bực lên tiếng:
– Chúng ta sẽ bị chết chìm ở đây a.
– Đáng giận!
Vân Phi Dương quát:
– Chư vị, ta đếm đến ba, mọi người cùng nhau phóng tới thông đạo, oanh mở bàn đá kia!
– Được.
Mọi người đồng ý.
Dòng nước càng lên càng cao, bọn họ không thể ngồi chờ chết.
– Một.
Vân Phi Dương hô một tiếng.
Bọn người La Mục bắt đầu bộc phát tu vi, ánh mắt gắt gao khóa chặt khối đá che chắn thông đạo.
– Hai.
Vân Phi Dương đếm đến hai.
Giờ phút này, hắn ngưng tụ thuần linh lực trên đùi, tùy thời phóng tới Mục Oanh, ôm nàng vào ngực, rồi hướng đến thông đạo bên kia.
Nhưng.
Khi hắn chuẩn bị đếm tới ba.
“Xoát!”
Ma Tôn đi trước một bước, trong tay ngưng tụ mạnh mẽ Ma khí.
Hắn đột nhiên làm vậy để Vân Phi Dương bất ngờ, đợi lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng đại biến, lúc này phóng tới Mục Oanh, bảo hộ nàng trong ngực.
“Ầm ầm!”
Một tiếng vang thật lớn truyền lại.
Cuồng bạo Ma khí lộng hành quấy rối, kình phong bay loạn, bọn người La Mục bị lực lượng cưỡng ép không ngừng lùi lại, cũng may từ đầu đã bạo phát toàn bộ tu vi, nếu không thì đã bị cuốn bay!
Rất nhanh.
Kình phong tiêu tán, Ma khí thu liễm.
Sắc mặt mọi người khó coi ngẩng đầu, chỉ thấy hắc bào nam tử đang đứng trước thông đạo lộ vẻ mặt thống khổ.
Còn về khối đá kia vẫn bình yên vô sự, một vết nứt nhỏ cũng không có!
Vân Phi Dương che chở Mục Oanh bên trong, khóe miệng co giật.
Một quyền vừa rồi của tên kia chí ít đạt đến vạn trọng, thế mà không thể phá nát bàn đá, đến cùng là thạch đầu gì mà cứng vậy!
Nhưng vào lúc này.
Hắn ý thức được một vấn đề nghiêm trọng hơn, chính là mọi người đã thoát ly vị trí cũ.
Nói đúng là, cơ quan bị kích hoạt! Vân Phi Dương ôm Mục Oanh, quát to:
– Bẩy rập phát động, mọi người nhanh ôm nhau!
“Xoát xoát!”
La Mục bọn người nhao nhao theo sát tới.
Mười người ôm thành một đoàn, chỉ có tên Ma Tôn bị bỏ rơi bên ngoài.
Đương nhiên.
Vì kiêng kị đối với Vân Phi Dương, Ma Tôn không dám hành động lỗ mãn, hắn vội vàng đứng trước bàn đá phóng thích tu vi, cảnh giác nhìn xung quanh chuẩn bị đối mặt với cơ quan bẩy rập tùy thời có thể xuất hiện.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi.
Thời gian từ từ trôi qua…
Mọi người vây tại một chỗ, toàn bộ tinh thần đều đang đề phòng, chờ thật lâu mà bẩy rập vẫn chưa xuất hiện, toàn bộ đại điện trừ nước đang dần trên nâng lên, không có bất kỳ biến hóa nào.
– Chuyện gì xảy ra?
– Sao bẩy rập không xuất hiện?
– Chẳng lẽ sàn nhà bị lõm không phải một loại phát động nào đó của bẩy rập?
Thời điểm mọi người đang nghị luận đồng loạt nhìn về phía Vân Phi Dương, tựa như đang hỏi, đại ca, ngươi cho một lời giải thích nào.
– Cái này cái này. . .
Đối mặt ánh mắt của tất cả mọi người, trên gương mặt dày hơn mặt đường của Vân Phi Dương trên truyền đến cảm giác nóng rát.
Giờ phút này.
Hắn đã hiểu, hình như mình đoán sai, giẫm lên sàn nhà bị lõm cũng sẽ không phát động cơ quan bẩy rập.
Mẹ nó.
Quá mất mặt rồi!
Quả nhiên.
Giẫm lên sàn nhà bị lõm cũng không phát động cơ quan bẩy rập, bởi vì một khắc đồng hồ đã trôi qua, chuyện gì cũng không phát sinh, chỉ có dòng nước đã dâng lên đến hông.
Dựa theo tốc độ này, rất nhanh sẽ bao phủ bọn họ.
Ma Tôn trầm tĩnh lại, cảnh giác nhìn Vân Phi Dương, thầm nghĩ:
– Hắn đến cùng đang làm gì?
Đường đường là một Chiến Thần, tên này hoàn toàn có thể tung một kích phá nát đại điện, chẳng lẽ giả heo ăn thịt hổ trước mặt những phàm nhân này?
Không sai.
Người này có một xưng hô khác tại Thần Giới, gọi là Tiện Thần, nhất định là hắn đang đùa bỡn những nhân loại đáng thương kia.
Ma Tôn cảm thấy nhân loại thật đáng thương?
Nhưng lại không biết, người đáng thương nhất là hắn, luôn luôn tự mình phán đoán.
– Vân đại ca.
Mục Oanh lên tiếng:
– Không có bẩy rập gì nha.
– Đừng… Đừng nói nữa!
Vân Phi Dương vịn cột, giả bộ thống khổ nói:
– Tim ta đau quá man!
Rõ ràng không có cơ quan bẩy rập gì cả.
Cũng do hắn tài lanh cảnh báo để mọi người thật sự cho rằng có bẩy, ôi, còn cái nhục nào hơn cái nhục này…
“Hắc.”
La Mục đi qua chào hỏi Ma Tôn.
– Bằng hữu, ngươi là ai?
Lời vừa nói ra.
Mọi người lúc này mới quan sát tỉ mỉ hắc bào nam tử, đừng nói là bằng hữu Vân Phi Dương nha?
– Hắn là Ma tôn, chủ hung làm hại Tinh Thần đại lục.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi ngây người.
La Mục đang đi qua, nụ cười trên mặt ngưng kết, chợt nhanh chóng lui về sau, tâm lý sụp đổ nói:
– Mẹ ơi, đại ca, sao ngươi không nói sớm!
Sau khi biết được thân phận Ma Tôn.
Bọn người Long Chấn Vũ đều dựa sát vào người Vân Phi Dương, dần tu vi phóng thích, cảnh giác phòng bị.
Ma Tôn cũng cảnh giác vạn phần.
Nhưng.
Ngay thời điểm nước dâng lên đến cổ mọi người, bức họa đang treo trên thạch bích đột nhiên lấp lóe ánh sáng, hình thành một chùm sáng bắn xuống sàn nhà chỗ mà Vân Phi Dương đã từng giẫm lên.
“Hưu!”
Tia sáng bị bắn ra lại bay về phía mặt đất Mục Oanh từng giẫm, sau đó rơi vào những điểm mà mọi người giẫm qua trên sàn nhà.
“Ong ong!”
Tia sáng liên tiếp kết nối mười điểm, lưu quang hình thành văn tuyến rắc rối phức tạp.
– Chuyện gì xảy ra?
Mọi người bắt đầu cảnh giác, Vân Phi Dương theo bản năng che chở Mục Oanh vào lòng.
Đột nhiên.
Sàn nhà đổ sụp!
“Xoạt!”
Tất cả nước trong điện đều rơi xuống.
Mọi người không thể tránh né cũng rớt xuống, trong lúc đó truyền đến tiếng rống của Vân Phi Dương:
– Con mẹ nó… ta đã nói mà, đây là bẩy rập!
Thanh âm quanh quẩn khắp đại điện.