Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 609
Sau khi Vân Phi Dương suy đoán ra nguyên nhân Ma Tôn chạy trốn, nhất thời nhẹ nhõm không ít.
Chí ít.
Mình có thể dựa vào thân phận Chiến Thần hù dọa tên Ma Tôn có thực lực đạt tới Vũ Thánh mà trong tay còn cầm chí bảo cường đại kia, để hắn kiêng kỵ.
Bất quá.
Vừa đi mấy bước, Mục Oanh đột nhiên ngừng chân, nói:
– Vân đại ca, ta cảm giác được sự tồn tại của chí bảo!
– Hả?
Vân Phi Dương hỏi lại:
– Ở đâu?
Mục Oanh giơ tay chỉ qua một thông đạo bên trái, nói:
– Hẳn là hướng này.
Vân Phi Dương không nói nữa.
Dẫn nàng đi theo hướng kia.
Hai người đi vào không bao lâu, Ma Tôn được Huyết Âm châu dẫn dắt lại tới đây, sau khi cảm nhận được khí tức Vân Phi Dương, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn đi qua.
Sau nửa canh giờ.
Được Thác Bạt Lưu chỉ đường, mấy người La Mục cũng chạy tới, bọn họ đi vào đầu thông đạo kia, đợi sau khi tất cả đều đi vào, cửa đường hầm oanh một tiếng, bị cự thạch triệt để phong tỏa.
Vân Phi Dương cùng Mục Oanh lần lượt đi qua mấy sơn động, cuối cùng đi vào một đại điện.
– Ghê vậy nè.
Đứng trong đại điện trống trải, nhìn thạch trụ dựng đứng xung quanh, Vân Phi Dương cất lời:
– Rốt cục không còn là sơn động nữa.
– Vân đại ca.
Mục Oanh chỉ về phía trước nói:
– Nhìn kìa!
Vân Phi Dương theo phương vị nàng chỉ nhìn lại, thấy vách đá cuối đường trên đại điện treo một bức họa, trên tranh vẽ một trung niên, người này hình dáng vĩ ngạn, khí vũ hiên ngang, có một phong phạm của đại sư.
Trước người hắn treo hai khỏa ngọc cầu kỳ quái, đều là màu đỏ.
– Nhật Nguyệt Vũ Thần đây hả.
– Hai khỏa cầu trơn bóng kia chẳng lẽ đều là Xích Dương Châu?
– Không ngờ lại có hai khỏa!
Vân Phi Dương nói.
Mục Oanh đi tới, hai tay hợp thành hình chữ thập triều bái với bức họa Nhật Nguyệt Vũ Thần.
– Oanh Oanh.
Vân Phi Dương cười nói:
– Một Vũ Thần mà thôi, bái gì mà bái chứ.
Mục Oanh giải thích:
– Vân đại ca, ta đang theo quy củ Thần Mộ Tộc, một khi tiến vào mộ huyệt, nhìn thấy chủ mộ đều phải cúi đầu kính bái.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật, nói:
– Nha đầu ngốc, chỗ này là động phủ người ta đã từng tu luyện, không phải mộ địa.
Mục Oanh nghĩ một hồi bừng tỉnh.
– Ờ há!
Nói rồi vội vàng lại về phía bức họa Nhật Nguyệt Vũ Thần một cái, nói:
– Tiền bối, ta không có ác ý, nếu như người trên trời có linh, đừng xem là thật.
“Phù phù.”
Vân Phi Dương trực tiếp ngã quỵ.
…
Trong đại điện ngoài trừ treo một bức họa, không còn bài trí gì cả, lộ ra trống rỗng, Vân Phi Dương nhìn xem đại điện vài vòng, cũng không phát hiện chỗ gì đặc thù.
– Oanh Oanh, muội xác định nơi này có Xích Dương Châu?
Mục Oanh vận chuyển Ngũ Hành Bát Quái, vừa đi vừa nghĩ, tràn đầy khó hiểu nói:
– Kỳ quái, mới vừa rồi còn cảm ứng được, làm sao vừa tiến vào đại điện đã mất dấu rồi.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Võ giả cấp bậc loại này lưu lại cơ duyên trong động phủ tuyệt không dễ tìm a.
Mà.
Nhật Nguyệt Vũ Thần còn có lương tâm, chí ít cũng không giống như Tiêu Dao Hoàng, trong động phủ bố trí đầy bẩy rập nguy hiểm đến hố người hữu duyên.
“Két.”
Đột nhiên, Vân Phi Dương một chân giẫm lên sàn nhà, chỗ đó nhất thời lõm xuống, trên mặt hắn hiện ra vẻ đặc sắc, sụp đổ nói:
– Không phải chứ, cái miệng ta linh vậy sao, nói cái gì tới cái đó!
– Vân đại ca, sao thế?
Mục Oanh quay người đi tới.
– Đừng tới đây!
Vân Phi Dương ngăn cản nàng, vẻ mặt đau khổ nói:
– Ta dẫm lên bẩy.
– A?
Mục Oanh biến sắc.
Căn cứ theo kinh nghiệm Vân Phi Dương, nếu đã đạp trúng cơ quan, chỉ cần không nhấc chân lên, hẳn cơ quan sẽ không phát động!
Khoan hãy nói.
Cứ bảo trì tư thế như vừa rồi, đại điện hết thảy như thường cũng không xuất hiện ám tiễn các loại bẩy rập.
Chỉ là.
Thủy chung duy trì như thế cũng không phải biện pháp.
Đối mặt với bẩy rập không biết, Vân Phi Dương phá lệ cảnh giác, nói:
– Oanh Oanh, muội lui về sau một chút đi.
Hắn muốn để Mục Oanh đi xa xa ra cách hắn một đoạn xa, sau đó dựa vào tốc độ lao ra, cùng nhau tiến nhập vào đường hầm vừa rồi.
Mục Oanh đứng không nhúc nhích.
Nàng cúi đầu, ngón trỏ hai tay nhẹ nhàng đụng vào nhau, ấp úng nói:
– Vân… Vân đại ca, ta cũng dẫm lên bẩy.
Vân Phi Dương cúi đầu xem xét, quả nhiên, chỗ sàn nhà chân phải Mục Oanh giẫm cũng bị lõm xuống, hắn vỗ đầu một cái nói:
– Xong.
Mới vừa rồi còn nghĩ Nhật Nguyệt Vũ Thần không tệ, không bố trí bẩy rập trong động phủ, vừa nói xong, Vân Phi Dương và Mục Oanh đã giẫm lên bẫy.
Bất đắc dĩ.
Hai người chỉ có thể đứng như vậy, không dám xê dịch, dù sao ai cũng không biết trong động phủ của Vũ Thần này có bẩy rập cường đại gì đang chờ đợi mình.
Nhưng.
Vào lúc này.
Ma Tôn cũng chạy tới.
Bời vì Linh Niệm không cách nào thi triển, rồi bị thạch trụ ngăn trở hai người Vân Phi Dương, cho nên hắn cũng không có chú ý tới họ, rất nhanh đã đi tới trước bức họa.
“Két.”
Quay người lại, mất đất chỗ chân hắn đạp chân vào nhất thời lõm xuống, Ma Tôn cũng không để ý, muốn nhấc chân lên thì trùng hợp nhìn thấy Vân Phi Dương đang đứng như người mẫu trước mắt mình.
Thời điểm hắn đang suy tư làm cách nào để né tránh Vân Đại Tiện Thần, mà Vân Phi Dương cũng đang có suy nghĩ tương tự thì đột nhiên thấy dưới chân đối phương bị giẫm lõm, nhất thời sụp đổ.
Mẹ nó.
Trong đại điện rốt cục có bao nhiêu bẩy rập đây!
Ma Tôn nhìn thấy Vân Phi Dương, âm thầm kêu khổ, muốn nhấc chân chuồn đi, lại nghe đối phương nói:
– Đừng nhúc nhích!
Dát.
Ma Tôn không dám nhúc nhích.
– Tiểu tử.
Vân Phi Dương lạnh mặt nói:
– Chúng ta hai lần gặp nhau, cũng coi như hữu duyên, còn dám chạy, có tin bản Chiến Thần thông chết ngươi!
Nói thật.
Hắn ước gì Ma Tôn mau mau xéo đi.
Nhưng tên này cũng giẫm trúng bẩy, nếu như nhấc chân, lỡ phát động cơ quan gì, hắn chạy được, mình và Oanh Oanh thì xui xẻo.
Ma Tôn bị hắn hù, kinh hãi không dám nhúc nhích, dù sao, tên này là Thần Giới Chiến Thần, nếu chọc giận hắn, một ánh mắt đã có thể trừng chết chính mình.
Cứ như vậy.
Ba người bảo trì tư thế như cũ.
Cũng không lâu lắm.
Vân Phi Dương nghe được một loạt tiếng bước chân truyền đến, đưa đầu dò qua liền thấy bọn người La Mục đang đi ra từ trong thông đạo.
Bọn họ làm sao tới đây?
– Phi Dương ca!
La Mục phát hiện Vân Phi Dương, lúc này đại hỉ, vội vã chạy tới, bọn người Long Chấn Vũ theo sát phía sau.
Vân Phi Dương hô lớn:
– Đừng tới đây…
“Tạch tạch tạch!”
Từng đợt thanh âm vang lên trong đại điện, bọn người La Mục tuy đều dừng lại, nhưng mặt đất dưới chân họ đều bị lõm xuống.
Tình huống như thế nào đây?
La Mục không hiểu, muốn tiếp tục tiến lên, lại nghe Vân Phi Dương quát:
– Đừng nhúc nhích!
Hắn vận khí đan điền rống lên một tiếng như sấm bên tai, La Mục cùng bọn người Long Chấn Vũ đang muốn tiến lên nhao nhao ngừng lại tại chỗ.
– Quốc sư, sao thế?
Thác Bạt Lưu khó hiểu hỏi.
– Móa!
Vân Phi Dương tức miệng mắng to:
– Các ngươi dẫm lên bẩy rồi!
Lời vừa nói ra.
Sắc mặt đám người La Mục đột nhiên đại biến.
Nơi này chính là động phủ của Vũ Thần, nếu có bẩy rập gì, chắc sẽ rất đáng sợ, cuối cùng, mọi người nhao nhao ngây người bất động.
Vân Phi Dương thật có xúc động muốn chửi mẹ nó.
Toàn bộ đám người tiến vào đều giẫm lên bẩy rập, nếu như buông lỏng chân, không chừng sẽ dẫn đến một phản ứng dây chuyền a.