Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 608
Vì sao hắn lại chạy?
Vân Phi Dương dẫn theo Mục Oanh, lần nữa đi vào một sơn động, thủy chung nghĩ đến một màn vừa rồi.
Lẽ ra.
Thực lực tên kia mạnh hơn chính mình.
Mà lại là Ma tộc.
Mình thân là Thần tộc, hắn khẳng định cảm nhận ra khí tức, phải ra tay đánh nhau mới đúng.
Kỳ quái.
Quá kỳ quái.
Vân Phi Dương thủy chung không thể lý giải.
Nhưng vào lúc này, Mục Oanh lên tiếng:
– Vân đại ca, người vừa rồi kia có biết huynh không?
“Ách?”
Vân Phi Dương sững sờ.
Bỗng nhiên nhớ tới thời điểm tên kia vừa thấy mình, trong ánh mắt hiện ra vẻ hoảng hốt, rồi bật thốt:
– Là ngươi!
Sao hắn nói vậy?
Chẳng lẽ đúng như Oanh Oanh nói, Ma Tôn này nhận biết mình? Không nên nha, mình lần đầu đến Tinh Thần đại lục, mới gặp hắn lần đầu, tuyệt không có khả năng nhận biết mình.
Muốn nói nhận biết.
Khẳng định là sự việc kiếp trước.
Cuối cùng.
Thần sắc Vân Phi Dương đột nhiên ngốc trệ.
Khoan hãy nói, thật có khả năng này, không phải vậy thì hắn làm sao lại nhận biết được ta?
– Ma Tôn…
Hắn nỉ non:
– Đây là xưng hô của cường giả Ma Giới, tên này đã tự xưng Ma Tôn, như vậy, rất có thể là một tên Ma Tôn chuyển thế!
Khi ý nghĩ này xuất hiện.
Vân Phi Dương nhất thời cảm thấy đáng tin, dù sao Âm Dương Thần đều có thể chuyển thế, như vậy đại năng Ma Giới cũng có thể chuyển thế.
Hoặc.
Tương tự như Gia Cát Cẩm, một tên Ma tộc bình thường ẩn chứa tàn hồn Ma Tôn, cuối cùng đoạt xá thức tỉnh, nhớ lại chuyện cũ trước kia.
– Nếu như thế.
Vân Phi Dương suy đoán:
– Kiếp trước của tên Ma Tôn chuyển thế này khẳng định đã bị ta giết, nếu không cũng không thể vừa nhìn mặt đã nhận ra ta.
Kết luận như vậy là bởi vì sau khi tên kia nhìn thấy hắn, ánh mắt và khí thế ẩn chứa sự phẫn nộ, đây cũng không phải cừu thị giữa chủng tộc, mà là một loại sinh tử đại thù.
– Ta hiểu rồi.
Vân Phi Dương nói:
– Tên kia nghĩ lầm ta vẫn còn là Chiến Thần, cho nên mới sợ hãi chạy trốn.
Thời điểm khi Vu Thần thức tĩnh đã nói qua một câu:
– Quả nhiên như Trí Tuệ Chi Thần nói, người thông minh nhất toàn bộ Thần Giới là ngươi.
Không thể không nói.
Tư duy yêu nghiệt như Vân Phi Dương thật đáng sợ, vẻn vẹn bằng vào hai chữ ‘Là Ngươi’ và ánh mắt của tên Ma Tôn kia đã suy đoán ra được đại khái mọi chuyện.
Đáng tiếc.
Kiếp trước, tên này không dùng cái phần thông minh của mình đúng chỗ, cả ngày cứ đi gây chuyện, sau cùng rơi vào hậu quả bị trấn áp.
– Rốt cuộc là ai?
Vân Phi Dương nâng cằm, nhớ lại quá khứ, đáng tiếc, hắn giết không ít hơn hai mươi tên Ma tôn, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra được tên kia là ai chuyển thế.
Nói đúng hơn thì.
Vân Đại Tiện Thần căn bản không có để việc giết Ma Tôn trong lòng, giờ nói đến tướng mạo từng tên thì không khỏi mơ mơ hồ hồ.
Ngoại giới.
Đại sơn động phủ của Vũ Thần vẫn treo giữa không trung, Vũ Vương Tinh Thần đại lục bị cản ở bên ngoài, căn bản vào không được.
Một khắc này.
Bọn họ nhìn qua đại sơn, khóc không ra nước mắt.
– Đáng giận!
Lý Nhược Phong nắm chặt quyền đầu.
Tinh Thần đại lục lâm vào hạo kiếp, đồng bào sinh tồn ở đây tùy thời có khả năng bị diệt, vốn hi vọng tiến vào động phủ Vũ Thần, tìm được cơ duyên, ngăn cơn sóng dữ.
Kết quả.
Truyền thuyết mấy ngàn năm trước đã được xác minh vào hôm nay, nhưng nhóm người mình lại không tư cách tiến vào.
– Ma Linh có thể đi vào hay không?
Có người lo lắng lên tiếng.
Lý Nhược Phong nghe vậy, sắc mặt càng khó coi.
Nếu như cơ duyên Nhật Nguyệt Vũ Thần lưu lại bị Ma Linh cướp đi, như vậy đối Tinh Thần đại lục mà nói, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
“Xoát!”
Vào lúc này, một Vũ Vương từ đằng xa bay tới, Lý Nhược Phong thấy thế, cả kinh hô:
– Trương gia chủ, ngươi làm sao tới đây, chẳng lẽ viện quân tấn công Triêu Dương Thành thất bại?
“Hô.”
Trương gia chủ thở dốc một hơi, nói:
– Những Vũ Hoàng đến trợ giúp đều chạy tới đây, ta cũng theo tới.
Lý Nhược Phong vui vẻ nói:
– Vũ Hoàng Vạn Thế Đại Lục đến đây?
Trương gia chủ đáp:
– Bọn họ đã sớm tới.
Sớm đến?
Lý Nhược Phong cùng rất nhiều võ giả hiểu rõ, nhao nhao quay đầu nhìn về phía đại sơn lơ lửng kia, hưng phấn nói:
– Xem ra, bọn họ đã đi vào!
Đổi lại trước kia.
Vũ Thần động phủ xuất thế, có người đi vào, mình vào không được, khẳng định sẽ vô cùng khó chịu, nhưng bây giờ lại không loại ý nghĩ này.
Bởi vì viện quân đạt được cơ duyên vẫn là hi vọng đối với Tinh Thần đại lục, dù sao cũng tốt hơn viện bị Ma Linh cướp đoạt.
– Xin nhờ!
Lý Nhược Phong nói thầm:
– Các người phải tìm được cơ duyên trước, không thể thành toàn cho bọn Ma Linh!
Trong cuộc chiến chủng tộc.
Bọn họ có khuynh hướng đồng loại.
– Mẹ kiếp.
La Mục lần nữa tiến vào một sơn động ý đúc nhau, rốt cục nhịn không được, tức miệng mắng to:
– Làm sao đều y chang nhau thế này!
Bọn người Long Chấn Vũ sau lưng cũng lắc đầu.
Bọn họ đã tiến vào động phủ hơn nửa canh giờ, vừa đi vừa dạo trong mê cung động phủ này.
– Đây là động phủ do Vũ Thần lưu lại, muốn thu được Xích Dương Châu, khẳng định rất khó khăn.
Mạc Văn Hiên lên tiếng.
Người này vẫn còn tỉnh táo, rất phù hợp với khí chất tao nhã của hắn.
“Ai.”
La Mục nói:
– Nếu như Vân Phi Dương ở đây thì dễ làm rồi, hắn khẳng định có biện pháp tìm được bảo vật.
Vân Lịch lên tiếng:
– Hắn đã tới.
Tên này từ khi tiến vào động phủ vẫn trầm mặc ít nói.
– Hắn đã đến?
La Mục ngạc nhiên.
– Không sai.
Vân Lịch cau mày đáp:
– Ta ngửi được khí tức của tên này, hắn đã đi qua đây.
– Được đó.
La Mục nhếch miệng cười nói:
– Không nhìn ra lỗ mũi của ngươi còn thính hơn cả mũi chó.
Đối với câu nói đùa này, Vân Lịch không để ý, thầm nghĩ trong lòng:
– Trong không khí còn có một cỗ khí tức làm cho người ta chán ghét nữa.
Hắn không chỉ ngửi được khí tức Vân Phi Dương.
Còn ngửi được khí tức Ma Tôn.
Tiểu tử này là Âm Dương Thần chuyển thế, mặc dù không có Thần Cách hoàn chỉnh, nhưng dù sao cũng là Thần tộc.
La Mục lại không được.
Hắn chỉ kế thừa y bát Kim Cương Thần, tuy lấy được được Thần Cách hoàn chỉnh, nhưng chưa triệt để kích phát, vẫn chỉ là phàm nhân.
– Ta thử một chút.
Vào lúc này, Thác Bạt Lưu đi tới, hắn chầm chậm nhắm mắt lại, thi triển tuyệt chiêu tái hiện hình ảnh của mình.
– Không sai.
Một lúc lâu sau, hắn mở mắt, nói:
– Quốc sư cùng Mục Cô Nương từng tới đây.
La Mục hỏi:
– Có thể tìm tới hắn không?
Thác Bạt Lưu không nói, tiến về thông đạo bên phải, chỗ hắn đi chính là lộ tuyến Vân Phi Dương và Mục Oanh đang đi.
Có Thác Bạt Lưu, mọi người tìm kiếm Vân Phi Dương nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bất quá.
Vân Lịch đi trên đường thủy chung trầm mặc không nói.
Từ khi tiến vào động phủ.
Hắn cảm nhận được Thuần Dương chi khí, giờ phút này đang cố gắng khóa chặt phương vị để có thể tìm được Xích Dương Châu trên vách đá viết.
Thân là Dương thể Âm Dương Thần.
Trong thân thể Vân Lịch ngưng tụ là Thuần Dương chi khí, hắn có cảm ứng mãnh liệt đối với bảo vật thuần dương như Xích Dương Châu, chỉ là bị hoàn cảnh phức tạp trong động phủ giới hạn, tạm thời không cách nào xác định được phương vị.