Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 607
Động phủ Nhật Nguyệt Vũ Thần đã từng tu luyện rất lớn, có rất nhiều sơn động, chúng nó câu thông lẫn nhau, phảng phất như một mê cung cự đại.
Sau khi lần lượt đi vào vài sơn động.
Vân Phi Dương nhịn không được tức miệng mắng to:
– Làm nhiều sơn động như vậy, tên kia thật nhàm chán.
Không có cách nào.
Đã đến nhà người khác, mặc dù không thoải mái, cũng chỉ có thể đè ép bực tức, không ngừng đi dạo bên trong.
Mà.
Bởi vì Mục Oanh khó có thể cảm ứng được chí bảo, hai người như con ruồi đi loạn khắp nơi.
Càng bi kịch là.
Dù vào sơn động lớn nhỏ gì cũng đều có bố trí y chang nhau, mà trên vách tường đều khắc đoạn lời nói của kia.
Thật giống như.
Sợ người tiến vào động phủ không biết đây là động phủ hắn tu luyện, không biết hắn là Vũ Thần vậy.
Đi tới đi lui.
Vân Phi Dương và Mục Oanh lần nữa tiến vào một sơn động, đối mặt bố trí thống nhất, đầu óc nhất thời có chút choáng váng.
Một khắc này.
Hắn có xúc động muốn chửi mẹ nó.
– Không được!
Vân Phi Dương dừng lại, nói:
– Lại tiếp tục đi không có mục đích như thế, tìm năm ba năm cũng chưa chắc tìm ra chí bảo.
Hắn tỉnh táo lại.
Sau đó, đi đến vách đá, bắt đầu gõ gõ đập đập, muốn tìm kiếm cơ quan ám đạo cất giấu bên trong.
Đáng tiếc.
Gõ đến sưng tay mà vẫn không tìm được cơ quan nào.
– Vân đại ca.
Mục Oanh đau lòng nói:
– Huynh đừng gõ nữa, nơi này rất lớn, có lẽ có cửa vào khác.
Vân Phi Dương nói:
– Chỉ có thể tiếp tục tìm.
Nói rồi muốn mang Mục Oanh rời đi.
Bất quá, vừa đi hai bước, thần sắc đột nhiên ngưng trọng lên, bởi vì cảm giác được sau lưng có một cỗ Ma khí cường đại đang bay tới.
“Xoát!”
Hắn mãnh liệt xoay người, mục quang lãnh lệ nói:
– Ma tộc!
Mục Oanh có chút mờ mịt.
Vân Phi Dương không giải thích, vô thức bảo hộ nàng bên người, nhìn chằm chằm thông đạo âm u đằng sau.
“Đạp.”
” Đạp.”
Tiếng bước chân tất nhỏ từ thông đạo truyền đến, mỗi một lần vang lên, Ma khí nồng đậm thêm một chút.
Mới đầu.
Mục Oanh còn không cảm thấy được, nhưng theo thời gian Ma khí ngày càng mạnh, nàng không tự chủ mà rùng mình một cái.
Ma khí của Ma tộc khủng bố hơn Ma khí Ma Linh Tộc nhiều, nó còn có thể quấy rối nhân tâm, hấp thu quá nhiều sẽ trực tiếp tẩu hỏa nhập ma.
Vân Phi Dương nhắc nhở.
– Vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
– Vâng.
Mục Oanh nghe thế, vội vàng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, đến khi tuần hoàn một Đại Chu Thiên, âm u Ma khí đang xâm nhập vào da thịt mới bị đuổi ra ngoài.
“Đạp.”
Nhưng vào lúc này, một đạo hắc ảnh đi tới từ thông đạo u ám, đó là một người trẻ tuổi tương tự như Vân Phi Dương, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.
– Rốt cục đuổi kịp ngươi rồi.
Ma Tôn ngừng chân, con ngươi âm lãnh khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, bởi vì khí tức Thần tộc hắn chán ghét nhất phát ra trên người đối phương.
Nhưng.
Khi hắn thấy rõ tướng mạo Vân Phi Dương, cả người đột nhiên ngốc trệ, sắc mặt dần dần dữ tợn, sau cùng khàn khàn quát:
– Là ngươi!
Hai chữ này phát ra, Ma khí trong sơn động bỗng nhiên tăng vọt, bộc lộ ra nồng đậm sát cơ.
Từ khi thức tỉnh đến nay.
Trong thức hải của hắn thủy chung tồn tại một đoạn trí nhớ rất thống khổ.
Trong một khu vực âm u.
Mình trọng thương nằm trên mặt đất, bị một nam tử mặc chiến giáp giẫm trên mặt, bên trong ánh mắt của đối phương ẩn chứa sự khinh thường, xem mình như một con kiến nhỏ yếu
– Ma Tôn trẻ tuổi nhất Ma tộc đây hả, quá yếu!
Người kia thản nhiên nói:
– Nhớ kỹ, ta gọi Vân Phi Dương, nếu có kiếp sau thì nên tu luyện thêm vạn năm, ngươi có lẽ sẽ có tư cách kêu gào trước mặt ta!
Một màn này.
Tướng mạo của nam tử cuồng ngạo kia.
Không khi không xuất hiện trong thức hải của hắn, mỗi lần nhớ tới nó, Ma Tôn đều như phát cuồng, rống giận.
Sỉ nhục.
Sỉ nhục vĩnh sinh bất diệt.
Bản tôn sẽ không quên, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ giết đến tận Thần Giới, dùng thực lực giẫm ngươi dưới chân!
Nhưng Ma Tôn nằm mơ cũng không ngờ hôm nay, trong động phủ Vũ Thần của Phàm giới này lại gặp được cừu nhân không đội trời chung của mình!
Mẹ nó.
Không phải muốn hố chết ta à!
Trong ánh mắt Ma Tôn đột nhiên hiện ra vẻ kiêng kị, dù sao, thực lực mình bây giờ, nếu không có chí bảo, cũng mới đến Vũ Thánh sơ kỳ.
Nhưng đối phương là Chiến Thần đứng đầu Thần Giới!
Năm đó, mình ở trước mặt hắn không chịu nổi một kích, bây giờ gặp nhau, chỉ sợ một ánh mắt đã bị hắn cạo chết.
Ma Tôn vạn phần hối hận.
Nếu như biết khí tức Thần tộc phiêu đãng trên không trung là của tên này, hắn tuyệt sẽ không đuổi theo!
Làm sao bây giờ?
Ta còn cơ hội chạy trốn không?
Ma Tôn đang miên man suy nghĩ, hoàn toàn không biết, giờ phút này Vân Phi Dương cũng phi thường sụp đổ.
– Đ*t mẹ nó.
– Ma khí tên này vô cùng nặng, chẳng lẽ là gia hỏa tự xưng Ma Tôn kia?
– Bằng vào thực lực ta bây giờ, chỉ sợ không phải đối thủ của hắn.
Vân Phi Dương sở dĩ cho rằng như vậy vì Huyết Ngọc tiểu cầu đang lơ lững trước người Ma Tôn.
Trực giác nói cho hắn biết vật này là chí bảo cường đại, có tác dụng áp chế cảnh giới!
Cuối cùng.
Hắn nhẹ nhàng kéo Mục Oanh sát vào người mình.
Động tác này rất bí mật nhưng vẫn bị Ma Tôn phát hiện, tuy mặt hắn không đổi sắc, nhưng trong lòng lại càng sụp đổ:
– Tên này muốn xuất thủ cmnr!
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, mỗi người ý nghĩ, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
“Xoát.”
Đột nhiên, Vân Phi Dương ôm lấy Mục Oanh.
Ma Tôn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn đột nhiên có cử động, sau một khắc, dùng hết sức từ khi ßú❤ sữa mẹ tới giờ chạy mất dép.
Hắn thấy mình rất khó đào thoát từ trong tay Chiến Thần, nhưng do ý nghĩ muốn sống mãnh liệt, cho nên mặc dù không có khả năng, cũng phải thử!
Dát.
Ma Tôn đột nhiên chuồn đi để cho Vân Phi Dương đang chuẩn bị chạy trốn nhất thời ngây người.
Đệch!
Tình huống như thế nào đây?
Tại sao tên này lại chạy đi?
Hắn không suy nghĩ nhiều, lúc này ôm Mục Oanh đi về hướng ngược lại, tốc độ cũng cực nhanh.
Cứ như vậy.
Một tên Thần tộc và một tên Ma tộc, sau khi gặp nhau lại phát sinh ra một chuyện buồn cười như thế, cả hai đều kiêng kị đối phương.
Vân Phi Dương kiêng kị vì thực lực hắn không bằng tên kia, nhưng Ma Tôn kiêng kị, vậy thì có điểm bi kịch.
Một sơn động nào đó.
Ma Tôn cuối cùng dừng lại.
Khi hắn ý thức được Vân Phi Dương không đuổi theo mới dừng lại xóa đi mồ hôi trên trán, âm thầm may mắn nói:
– Ta còn có thể trốn được, thực khó tin.
Tên này thật đáng thương.
Hoàn toàn không biết Vân Phi Dương bị trấn áp vạn năm, Thần Cách vỡ vụn, thực lực mới chưa đến Hoàng Cấp, đã sớm không còn là Thần Giới Chiến Thần uy phong hiển hách như trước kia.
Ma Tôn tỉnh táo lại, nói:
– Ta nhất định phải nhanh tìm được Xích Dương Châu, nếu không bị hắn đoạt đi thì không hay!
Cuối cùng.
Hắn dung nhập ma niệm vào huyết sắc tiểu cầu.
“Ông.”
Tiểu cầu nhẹ nhàng lơ lửng, sau đó bay về một hướng, Ma Tôn thấy thế xém chút sụp đổ, bởi vì phương hướng chỉ dẫn đúng là địa phương mình vừa rồi mới chạy thoát.
“Hư.”
Ma Tôn lẩm bẩm:
– Có phải tên kia đã phát hiện Xích Dương Châu, ta nên làm gì đây?
Nghĩ một lát.
Hắn vẫn cắn răng đi theo.
Tuy tên kia rất lợi hại, nhưng Xích Dương Châu quá hấp dẫn, bởi vì vật này có thể cùng Huyết Âm châu của hắn hỗ trợ lẫn nhau.
Nếu như có thể tề tựu sẽ mang đến cho mình chỗ tốt khó có thể tưởng tượng, vì thế, hắn đành đánh cược một lần, dù có nguy hiểm tử vong.