Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2582
Nhìn thấy hai thiếu niên đang thi đấu khiến cho Vân Phi Dương nhớ tới đã bản thân khi còn nhỏ cũng từng như vậy, nên tâm cảnh có
chút thăng hoa, từ sắc bén chuyển thành nội liễm.
Đây là kinh nghiệm mà một cường giả cần có để trưởng thành.
Bởi vì không có người nào mãi mãi dừng lại tuổi niên thiếu, cũng không ai vĩnh viễn như một thanh kiếm sắc bén.
Khi tâm cảnh biến hóa, khiến trên người Vân Phi Dương giảm đi cảm giác phong mang tất lộ (*), trở nên giản dị tự nhiên.
*: Phong mang tất lộ: bộc lộ tài năng, tài năng lộ rõ.
Chỉ là, bên trong sự giản dị ấy vẫn mang hơi hướng không chịu thua, tâm không nhận thua, nên trong lúc lơ đãng phóng xuất ra khí tức trong sự giản dị tồn tại sự sắc bén, khiến người ta nhìn không thấu.
Trải qua cảm giác không còn chấp niệm với thất tình lục dục, bây giờ từ phong mang chuyển thành nội liễm.
Tâm cảnh Vân Phi Dương lần lượt đề bạt, mặc dù không cách nào làm cho tu vi tăng vọt, nhưng cũng làm nền móng vững vàng tiến về
con đường võ đạo xa hơn trong tương lai.
Đại Đạo là gì?
Không chỉ đơn thuần là võ đạo, cũng không phải đơn thuần nói về kiếm.
Nó ra rất phong phú toàn diện, ẩn chứa toàn bộ mọi thứ trong thiên địa vũ trụ, vô luận lúc đầu đi đường nào, cuối cùng cũng sẽ bước vào Đại Đạo, chỉ là trên đường đi, bất đồng với đạo hắn mà thôi.
Hiện tại Vân Phi Dương đang đi theo võ đạo, nhưng tâm cảnh lần lượt trải qua biến hóa, thực ra cũng xem như lĩnh hội không ít.
Nói rõ ràng hơn chút.
Hắn nói với một “hắn” khác, đó mới là nhân sinh.
Đánh mất thất tình lục dục, thế còn gọi nhân sinh sao?
Trong lúc hai thiếu niên chiến đấu, nhìn lại bản thân cũng từng như vậy, đồng dạng cũng chính là nhân sinh.
Đạo này không có đường tắt.
Cần từ từ mà đi giữa nhân sinh, chậm rãi lĩnh ngộ, tìm hiểu.
Tâm cảnh của Vân Phi Dương có biến hóa lớn nghiêng trời lệch đất, bên trong thân thể trong lúc vô hình lại phát ra một cỗ khí tức giản dị lại cực kỳ sắc bén, nhưng cũng quấy nhiễu trận đấu, kinh động đến hai thiếu niên.
Bọn họ dừng lại theo bản năng, ngẩng đầu nhìn lên từ cỗ khí tức đặc thù, liếc mắt nhìn người đang đứng trên bầu trời, nam tử nhìn như tang thương lại mang tinh thần phấn chấn.
– Cuồng Ngạo Tiên Đế!
Cường giả phía trên đài quan chiến kinh hô.
Một khắc này, vốn dĩ võ trường hơi ồn ào lại trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đang nhìn Vân Phi Dương, ánh mắt lấp lóe tia sáng sùng bái!
Hai thiếu niên đang chiến đấu vì danh hào thiên tài giỏi nhất, kích động đến nỗi hô hấp muốn dừng lại.
Ý thức được khí tức của mình phóng thích ra gián đoạn trận đấu, Vân Phi Dương cười nói,
– Đừng để ý đến ta, các ngươi cứ tiếp tục giao đấu.
Lời này như đánh rắm.
Thân là tín ngưỡng và truyền kỳ trong vực nội, đột nhiên xuất hiện, đổi lại người khác cũng sẽ không còn có tâm tình gì mà chiến đấu!
Xoát!
Đúng vào lúc này, Vân Vô Ưu bay ra từ trong Đế Cung, hưng phấn hô.
– Phụ thân!
Xoát! Xoát! Xoát!
Binh lính thủ vệ trong Cuồng Ngạo Để Thành cùng nhau chào theo kiểu quần lễ, hướng về thương khung hô:
– Tham kiến thành chủ!
Võ giả trên đài quan chiến, tu vi thấp hay cao, sau khi thu hồi thần sắc chấn kinh đều hành lễ hộ.
– Tham kiến Tiên Đế:
Âm thanh chấp phá thương khung, rất lâu vẫn chưa biến mất.
Â….
Vân Phi Dương có chút cứng ngắc.
Đây là luận võ cửu vực lần thứ hai, mình vừa tới khiến cho cuộc so tài đã không cách nào có thể tiếp tục.
Hưu… …
Đột nhiên, một đạo lưu quang từ phía dưới nổ bắn ra lao đến, mang theo lực lượng có chút cường thế.
Vân Phi Dương đưa một tay ra, một phát bắt được lưu quang bay tới, cười nói.
– Đã lâu không gặp không đến nỗi vừa xuất hiện đã đánh lén chứ?
Hù.
Bên trên cổng thành phía dưới, Trầm Tiểu Vũ vừa xuất thủ u oán lên tiếng.
– Ngươi còn biết đường quay về à?
Nữ nhân này vẫn luôn ở lại Chân Vũ Thần Vực, mặc dù không còn được như lúc trẻ, nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp như ngày nào, thậm chí có thêm vài phần thành thục xinh đẹp so với lúc trước.
Ây.
Vân Phi Dương gãi gãi đầu nói.
– Chuyện bên ngoài quá nhiều, cho nên chậm trễ không ít thời gian.
Lúc rời đi nội vực, hắn từng nói qua với nàng, chuyến đi này cũng chỉ vài năm, rất nhanh có thể trở về.
Kết quả sao?
Tính sơ một chút đã trôi qua hai ba mươi năm.
Trầm Tiểu Vũ vẫn luôn mang tư thái ngự tỷ, nhưng cử chỉ hào phóng vừa đủ, nhưng đuôi lông mày đã lập tức nheo lại, tức giận nói.
– Những năm nay, có phải đã quên ta hay không?
– Không có.
Vân Phi Dương nói.
Dù vẫn luôn chạy đôn chạy đáo qua các vực, dù đối kháng với Huyết Tổ, hắn cũng sẽ không quên nữ nhân này.
– Thật sao?
Ngữ khí của Trầm Tiểu Vũ hòa hoãn không ít.
Vân Phi Dương vô liêm sỉ nói.
– Lần này, ta quay trở về cũng vì nàng.
Trầm Tiểu Vũ nói.
– Đang muốn lừa gạt ai?
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Tình cảm của nàng và Vân Phi Dương đã không cần che giấu, thiếu khuyết chính là thời gian dành cho nhau.
– Đã sớm nghe nói, Trầm cô nương và Vân Tiên Đế có quan hệ mập mờ, bây giờ xem ra, truyền ngôn không phải bậy bạ.
– Chậc chậc, Vân Tiên Đế cưới Cực Quang Tiên Đế, lại có Trầm cô nương làm hồng nhan tri kỷ, đúng là diễm phúc tề thiên.
Trận đấu Cửu vực? Thật xin lỗi, võ giả xem chiến ở quảng trường đã không còn để tâm nữa, bọn họ còn đang vui vẻ thảo luận về sinh hoạt cá nhân của Vân đại tiện thần.
Khục.
Vân Vô Ưu cứng ngắc khục một tiếng, nói.
– Phụ thân, có chuyện gì về Đế Cung lại bàn, nơi này còn đang tổ chức trận đấu đấy.
Vân Phi Dương cười nói.
– Nên thế.
Khi nói chuyện, phiêu nhiên rơi vào trong Cuồng Ngạo Đế Cung, nói:
– Có thể tiếp tục trận đấu.
Vân đại tiện thần xuất hiện làm cho cả Đế Thành sôi trào, nhưng dù vậy, võ giả cũng chỉ có thể đè ép tâm tình kích động, để tiếp tục xem tiếp trận đấu hôm nay.
Hai thiếu niên trong trận, sau khi tận mắt thấy thần tượng trong lòng xuất hiện, bộ dáng như đánh gà máu, bộc phát ra chiến ý càng mạnh hơn.
Nếu chiến đấu, khẳng định có thắng có bại.
Đi qua nửa canh giờ ác chiến, thiếu niên thân mặc trang phục màu tím cuối cùng dựa vào ưu thế nhỏ nhoi giành được chức vô địch cuộc thi tài cửu vực lần thứ hai.
Có thể được hắn cho lời bình, hai thiếu niên cuối cùng của trận chung kết khẳng định có chỗ phi phàm.
Vân Vô Ưu cười nói.
– Phụ thân, tổ chức luận võ cửu vực cũng là chỉ đang đào móc và phát hiện thiên tài ưu tú hơn, sau đó tiếp tục bồi dưỡng toàn lực.
Vân Phi Dương vui mừng gật đầu.
– Phụ thân.
Vân Vô Ưu nhìn về phía Thương Khung, về hướng huyết hải trên kia, nói:
– Đó là cái gì? Làm sao không thể khiến nó tiêu tán?
Tâm tình của Vân Phi Dương vốn không tệ, nghe thế sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc, nói.
– Đây là một kiếp nạn lớn của vũ trụ, sẽ giết chết vô số sinh linh.
– Kiếp nạn?
Vân Vô Ưu cau mày.
– Khó trách sau khi thứ đồ chơi này xuất hiện, trong lòng ta lại trở nên cực kỳ bất an.
Vân Phi Dương nói.
– Nhi tử, cha muốn rời khỏi một khoảng thời gian, Chân Vũ Thần Vực này người vẫn phải tiếp tục quản lý.
Vân Vô Ưu im lặng.
Vô luận Phi Dương Thần Giới hay Chân Vũ Thần Vực, hắn sớm đã thành thói quen nhận lấy cục diện rối rắm do phụ thân vứt lại.
Luận võ cửu vực lần thứ hai kết thúc mỹ mãn.
Vân Phi Dương đã đến, có mặt trong buổi trao giải, bước đến trước mặt mười thiếu niên thiên tài đang đứng trên đài, nói.
– Thời đại sau này thuộc về các ngươi, nỗ lực tăng tu vi, đừng cho Bản Đế thất vọng.
– Vâng!
Các thiên tài kích động cùng đồng thanh đáp.
Lại động viên bọn họ vài câu, tự mình trao cho bọn họ không ít chỉ bảo, Vân Phi Dương mới rời khỏi Đế Cung, tiến về đình viện nơi Trầm Tiểu Vũ ở.
Đó là tiểu viện thanh nhã, bên trong trồng rất nhiều loài hoa, tranh nhau đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Hoa đẹp như thế, cùng với nữ tử xinh đẹp ngồi trong phòng nhỏ.
– Tiểu Vũ.
Vân Phi Dương đi tới.
Trầm Tiểu Vũ vuốt vuốt tóc mai, nói khẽ:
– Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?