Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2581
Chỉ cần là người của Chân Vũ Thần Vực, đều biết Vân Phi Dương.
Dù chưa thấy qua bản tôn, nhưng cả ngày đều có thể nhìn thấy thạch tượng cao ngất trong thành trì.
Có thể nói.
Bên trong Chân Vũ Thần Vực, muốn hỏi người nào nhìn quen mắt nhất, tuyệt đối chính là Vân Phi Dương.
Thậm chí có người có tướng mạo tương tự với hắn xuất trong tòa thành trì đã từng gây nên oanh động to lớn.
Về sau Vân Vô Ưu biết được việc này, lo lắng có người giả danh phụ thân đi lừa gạt rêu rao bên ngoài, hạ lệnh người bình thường dám giả mạo Cuồng Ngạo Tiên Đế sẽ giết không tha.
Vào hôm nay, trong thành trì vắng vẻ, Vân Phi Dương đội mũ trùm hoàn toàn cho đến khi để lộ ra tướng mạo, biểu hiện trên mặt các võ giả vây bên người đột nhiên ngưng kết.
Tướng mạo người này giống như đúc với thạch tượng vỡ nát kia, chẳng lẽ, chính là tín ngưỡng của chúng ta, là Cuồng Ngạo Tiên Đế Vân Phi Dương?
Trước tiên là bọn họ ngờ vực vô căn cứ, mà không phải nhận định trăm phần trăm, dù sao, chuyện này quá đột ngột, nên khiến bọn hắn khó có thể tin.
Tâm tự hài đồng khỏi hẳn thương thế đơn thuần, lôi kéo bàn tay của phụ mẫu, kích động hộ:
– Cha, mẹ! Là Cuồng Ngạo Tiên Đế đại nhân, là Cuồng Ngạo Tiên Đế đại nhân kìa!
Lúc Vân Phi Dương rời khỏi Chân Vũ Thần Vực, hắn còn chưa ra đời, nhưng với sự tích ở trước mặt, nghe từ nhỏ đến lớn, cũng xem là thần tượng siêu cấp.
Bây giờ gặp nhau, chỉ có cách vài bước, khẳng định kích động, khẳng định mừng rỡ như điên.
Cặp phu thê kia cũng mộng.
Bọn họ nằm mơ cũng sẽ không dám nghĩ, người cứu nhi tử khỏi bệnh lại chính là Cuồng Ngạo Tiên Đế!
Phù phù.
Nam tử kia quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy nói.
– Tham… Tham kiến Tiên Đế đại nhân.
Nữ tử cũng quỳ xuống, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Có lẽ do hai người kéo theo, Võ giả vốn đang nghi vấn nhao nhao quỳ trên mặt đất, cùng nhau hộ.
– Tham kiến Tiên Đế đại nhân!
Trong thành trì vắng vẻ, thân phận bọn họ cũng rất phổ thông, trước mặt Tiên Đế chấp chưởng toàn bộ đại Vực, khẳng định chỉ có quỳ xuống mới có thể tỏ vẻ tôn kính.
Vân Phi Dương phất tay, khí tức cuồn cuộn tràn ngập lao đến đỡ mọi người dậy cùng lúc, nói.
– Kiểu lễ thế tục này, có thể miễn.
Tâm thần đám võ giả rung động.
Lúc đang bị đỡ dậy, bọn họ có thể cảm nhận sâu sắc, một CỖ lực lượng bàng bạc bao phủ quanh thân.
Đừng nói không những bị khống chế đứng lên, coi như tùy ý mạt sát mình cũng là sự việc dễ như trở bàn tay!
– Nhớ kỹ.
Vân Phi Dương nói:
– Các ngươi có thể tín ngưỡng ta, có thể sùng bái ta, nhưng không được mù quáng, đừng xem ta là thần, có thể giúp đỡ mọi người tăng cao tu vi, hóa giải tại bệnh.
Âm thanh ẩn chứa Đế uy gần như truyền vang vọng trong quảng trường, còn truyền vang vọng trong toàn bộ thành trì.
– Âm thanh này…
Thành chủ thành trì đang bế quan đột nhiên mở mắt, lẩm bẩm.
– Là Cuồng Ngạo Tiên Đết
Xoát!
Hắn phá quan mà ra, gấp rút gấp rút bay tới quảng trường, vô cùng kích động hành lễ.
– Thành chủ Nguyễn thành Lý Phi tham kiến Tiên Đế đại nhân!
Võ giả Nguyễn thành chắc chỉ nghe kể về Cuồng Ngạo Tiên Đế, hắn lại may mắn năm đó tận mắt chứng kiến qua từ phía trên màn sáng.
Vân Phi Dương nói,
– Hãy giáo hóa võ giả nội thành thật tốt, không được mù quáng sùng bái ta, mà hãy tự mình giải quyết chuyện của bản thân.
– Tuân lệnh!
Lý Phi vội vàng nói.
Vân Phi Dương nhìn một chút hài đồng được chính mình cứu chữa, cười nói.
– Tiểu gia hỏa, tư chất ngươi không tệ, hi vọng về sau có thể đạt được thành tựu không tệ.
– Tiên Đế đại nhân!
Ánh mắt hài đồng kiên định nói.
– Ta nhất định sẽ trở thành đại anh hùng như ngài!
Vân Phi Dương cười nói.
– Hãy cố gắng nỗ lực.
Khi nói chuyện, người biến mất tại nguyên chỗ, biến mất tại Nguyễn thành, cực tốc bước về phía khu vực trung ương.
Đến Chân Vũ Thần Vực không phải để thị sát dân tình, mà muốn tìm Trầm Tiểu Vũ, dẫn nàng cung nhau đi Thái Vũ Vực.
Trong Nguyễn thành nho nhỏ, sau khi Vân Phi Dương rời đi, nhất thời nhấc lên một trận run động mãnh liệt, rất nhiều võ giả chạy đôn chạy đáo bẩm báo Tiên Đế vừa mới xuất hiện!
– Không phải chứ?
– Cuồng Ngạo Tiên Đế đến?
– A a, ta vốn muốn đi quảng trường, kết quả nhà có việc không có đi, bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy phong thái của Tiên Đế!
– Nghe nói một hài đồng gọi Sở Phong được Tiên Đế đại nhân cứu chữa, còn từng trước mặt mọi người tán dương tư chất không tệ, về sau thành tựu không thể đoán trước!
– Lý thành chủ đã nhận đứa bé kia vào Phủ thành chủ, bắt đầu tận lực bồi dưỡng, có lẽ sẽ dẫn hắn tham gia cửu vực luận võ.
Sau khi Chân Vũ Thần Vực được Vân Vô Ưu phát triển có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhận được rất nhiều khen ngợi chính là luận
võ cửu vực được tổ chức hai năm một lần.
Đây là một sự kiện cực kỳ lớn của cả Vực.
Ngày tổ chức, các thiên tài tròn mười sáu tuổi đến từ cửu vực đều sẽ tề tụ tại Cuồng Ngạo Để Thành, sẽ được nhận danh hào thiên tài chiến đấu mạnh nhất.
Người thắng trận cuối cùng, không chỉ có thể ở lại Cuồng Ngạo Đế Thành, còn sẽ được vài Tiên Đế bồi dưỡng, cũng sẽ cung cấp tư nguyên võ đạo đếm mãi không hết.
Có thể nói.
Tổ chức cuộc thi này chỉ vì tìm kiếm siêu cấp thiên tài.
Năm thứ 32 theo lịch Phi Dương, cuộc thi luận võ cửu vực được tổ chức lần đầu tiên, cho đến hôm nay, trùng hợp là lần tổ chức thứ hai.
Vân Phi Dương một đường bay đến, tiến vào Cuồng Ngạo Đế Thành, nhìn thấy trên đài luận võ lộ thiên phía ngoài Đế Cung vậy mà thu hút tới mấy triệu người xem.
Trên đài, hai thiếu niên thân đang chiến đấu kịch liệt, khí lãng táo bạo tùy ý có thể đánh vỡ nát bàn đá.
Vân Phi Dương không tiếng động thu trí nhớ một người qua đường, biết được đang tổ chức luận võ, rất hứng thú đứng giữa không
trung nhìn xem.
Hai thiên tài tuổi còn nhỏ, trên sân đấu võ đánh khó phân thắng bại.
Đến gần thêm một chút.
Vân Phi Dương nhìn thấy bóng dáng của bọn họ như nhìn thấy lại chính mình khi xưa.
Khi đó vô luận ở phàm giới hay Tiểu Thần Giới, tham gia vô số cuộc luận võ thiên tài, cũng thu được không ít chức vô địch.
Tuy tu vi không cao nhưng tất cả đối thủ đều là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ, thắng thì thắng, thua là thua.
Nhưng từ khi đi vào Chân Vũ Thần Vực, bước vào tầng thứ võ đạo càng cao, Vân Phi Dương chưa từng nghị bàn với các thế hệ cùng lứa, đối mặt đều là cường giả tư cách trưởng bối, thắng thua còn đại biểu cho sinh tử.
Tỉ như Huyết Tổ Huyết Điện.
Nếu như thua, thân nhân, huynh đệ mình, thậm chí toàn bộ vũ trụ đều sẽ thua theo.
Rất mệt mỏi.
Thật rất mệt mỏi.
Vân Phi Dương giữ mình giữa thương khung, hy vọng có thể trở lại như trước kia, du tẩu giữa thiên địa, ngẫu nhiên giao phong với thiên tài nơi đó, làm bạn cả đời cùng nữ nhân của mình.
Có lẽ loại suy nghĩ này làm cho tâm cảnh hắn lâm vào trạng thái kỳ diệu, khiến cho quanh người hắn tản ra một loại khí tức đặc thù, một loại khí tức như không muốn tranh quyền thế.
Nhìn sơ qua.
Vân Phi Dương có một chút biến hóa.
Trên mặt vốn nên sắc bén, bây giờ nhìn lại rất điềm đạm.
So với Vân Phi Dương trước kia, cho người ta một loại cảm giác phong mang tất lộ, bây giờ trở nên rất giản dị tự nhiên.
Bang!
Hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay, nói.
– Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, cho dù đối thủ cực mạnh, Vân Phi Dương ta cũng không thể trốn tránh.
Vù vù… …
Một luồng khí tức cuồn cuộn tràn ngập trong thiên địa, tuy nhìn như giản dị tự nhiên, kì thực ẩn chứa sắc bén vô tận!
Đây là một kiểu thăng hoa về tâm cảnh, một kiểu biểu hiện càng thêm thành thục.
Dưới đài.
Thiếu niên thiên tài đang giao thủ phát giác được sự khác thường, nhao nhao dừng lại, ngẩng đầu nhìn hướng giữa bầu trời.
Ông!
Trong nháy mắt nhìn thấy Vân Phi Dương, hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi tựa như như bị sét đánh, toàn bộ ngây ra như phỗng, đứng tại chỗ.
– Cuồng Ngạo Tiên Đế!
Cường giả phía trên đài quan chiến cũng phát hiện, nhao nhao kinh hô.
Vân Phi Dương thu hồi khí tức, cười nói.
– Đừng để ý đến ta, các ngươi cứ tiếp tục giao đấu đi!