Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2580
Chân Vũ Thần Vực.
Vân Phi Dương từ ngoại giới bay vào.
Đây là lần thứ nhất hắn quay lại sau khi nhận tổ quy tông.
Đứng giữa thương khung, cảm thụ được muôn vàn thuộc tính và Đạo Ý, khóe miệng Vân Phi Dương nở nụ cười.
Phi Dương Thần Giới là ngôi nhà thứ nhất của hắn, còn Chân Vũ Thần Vực là ngôi nhà thứ hai, dù sao thì mình cũng được sinh ra ở đây, phụ mẫu cũng từng sinh hoạt ở chỗ này.
Bây giờ lần nữa trở về, nhìn thấy bên trong biến hóa vô cùng lớn, lớn đến nghiêng trời lệch đất, cảm thấy vô cùng vui mừng.
Chỉ là, nhìn thấy thương khung bị Huyết hải do Đại Huyết Tế thuật ngưng tụ bao phủ, Vân Phi Dương nhăn mày, suy nghĩ phải diệt Huyết Tổ càng thêm mãnh liệt.
Đây là nhà ta.
Mỗi ngọn cây cọng cỏ nơi đây đều không phải để cho người khác tàn phá.
Xoát!
Vân Phi Dương hạ mình xuống một tòa thành trì phồn hoa, như khách qua đường đi trên đường phố.
Tòa thành trì tùy ý ra vào này đã từng vô cùng bình thường, tu vi thành chủ cũng chỉ là Tiên Nhân cảnh, về sau nhất thống chín vực, truyền tống trận xuất hiện, mới dần dần cường thịnh.
Vân Phi Dương đi trên đường phố, phóng thích tiên niệm, phát hiện trong thành trì nhỏ này, đừng nói Tiên nhân, ngay cả tiểu vị Tiên Vương khắp nơi cũng có thể thấy.
Còn về Tiên thạch ngưng luyện sự từng được xem là cao cao tại thượng thỉnh thoảng cũng xuất hiện, cửa hang lấy Tiên thạch đổi tư nguyên trải rộng khắp nơi trên đường.
– Ca ca!
Một thiếu niên đi lướt qua bên người Vân Phi Dương, nhếch miệng cười nói.
– Trong khoảng thời gian này, chúng ta thu hoạch được mấy ngàn khỏa tinh hạch, nhất định có thể đổi lấy rất nhiều Tiên thạch!
– Um.
Người được gọi ca ca đi phía trước, đáp.
– Nếu như không phải Cuồng Ngạo Tiên Đế đại nhân quảng bá rộng rãi Tiên thạch ngưng luyện trận, nếu như trước kia, mấy ngàn khỏa tinh hạch của chúng ta, nửa viên Tiên thạch đều chưa chắc đổi được.
Nghe được bốn chữ Cuồng Ngạo Tiên Đế, trong ánh mắt đệ đệ ánh lên tia sùng bái.
– Ca ca, Cuồng Ngạo Tiên Đế đại nhân đi nơi nào? Tại sao trong nội vực chỉ có truyền thuyết của hắn, lại chưa từng gặp được người?
Người ca ca ngẩng đầu nói.
– Ta nghe người khác nói, Cuồng Ngạo Tiên Đế đại nhân đi chinh phục tinh không vũ trụ rộng lớn hơn.
Đệ đệ cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía thương khung, vạn phần mong đợi, nói.
– Nếu có một ngày có thể giống như Cuồng Ngạo Tiên Đế đại nhân, nắm giữ năng lực ngao du vũ trụ thật tốt biết bao nhiêu.
Cuộc đối thoại của cặp huynh đệ này chỉ là phần nổi trong tòa thành trì.
Kì thực trong rất nhiều tửu lâu, rất nhiều trà quán, trong lúc rảnh rỗi, võ giả nghị luận, cũng phần lớn đều không thể thiếu câu chuyện về Cuồng Ngạo Tiên Đế.
Có thể nói.
Tín ngưỡng trong lòng thành viên Huyết Điện là Huyết Tổ, tín ngưỡng trong lòng Chân Vũ Thần Vực chính là Vân Phi Dương!
Bởi vì không có nam nhân này, vị diện vẫn phải chịu sự quản lý của Cửu Đế, vẫn hỗn loạn không chịu nổi, còn về tư nguyên Tiên thạch, tốn sức cả đời có khi chỉ mới thu được có mười mấy khỏa.
– Không nghĩ tới, bọn họ còn nhớ ta.
Vân Phi Dương lắc đầu cười một tiếng, hơi hạ cái mũ che màu đen trùm trên đầu xuống, tiếp tục hòa vào trong đám người náo nhiệt.
Không bao lâu.
Hắn đi vào khu vực phồn hoa nhất thành trì.
Nơi này có một quảng trường hình tròn, trong sân rộng có một pho tượng đá đứng thẳng.
Thạch tượng cao chừng mười trương, người khoác chiến giáp, ngửa đầu nhìn lên trời, hai tay đè một thanh kiếm phát ra khí thế khí thôn
Sơn hà.
Là ai?
Là Cuồng Ngạo Tiên Đế Vân Phi Dương!
Quan sát thạch tượng của bản thân, Vân đại tiện thần nhếch miệng cười nói.
– Thật sự rất giống.
Trên quảng trường tụ tập rất nhiều võ giả, bọn họ xếp bằng trước thạch tượng, như đang cầu nguyện tỏ lòng thành kính.
– Bọn họ đang làm cái gì?
Vân Phi Dương hỏi thăm một người qua đường.
Người qua đường cười nói.
– Đang cầu nguyện với Cuồng Ngạo Tiên Đế đại nhân, hi vọng có thể phù hộ bọn họ đột phá tu vi càng cao.
Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Võ chi đạo dựa vào bản thân tự tu hành, tự mình nỗ lực, ở chỗ này cầu nguyện, thì có thể đột phá tu vi?
Người kia cười nói.
– Các hạ không phải võ giả Chân Vũ Thần Vực ta?
– Ây.
Vân Phi Dương từ chối cho ý kiến.
Người kia tiếp tục nói.
– Từ sau khi Cuồng Ngạo Tiên Đế thống nhất Chân Vũ Thần Vực, võ giả phụng dưỡng hắn thành tín ngưỡng, cho nên mỗi lần trước khi đột phá, đều sẽ tới cúng bái trước thạch tượng, hi vọng có thể thuận lợi đột phá, dần dà thành tập tục.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương nhịn không được cười to.
Võ đạo dựa vào tự thân, dựa vào nỗ lực.
Ở chỗ này cầu nguyện thạch tượng của mình, phù hộ có thể thuận lợi đột phá, thật sự rất kỳ hoa.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, hai đạo lưu quang bay tới.
Là một đôi nam nữ, nam ôm ấp một hài đồng có sắc mặt tái nhợt, quỳ trước thạch tượng, bị thương khẩn cầu.
– Tiên Đế chí cao vô thượng, hi vọng ngài có thể phù hộ cho con ta bình an vô sự!
Nữ tử cũng quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa.
Vân Phi Dương thấy thế, khó hiểu hỏi thăm.
– Đây lại là tình huống gì?
Người qua đường thương hại nhìn đôi nam nữ kia một chút nói.
– Chỉ cần có bệnh có tai ương, võ giả cũng tới trước thạch tượng Tiên Đế cầu nguyện.
Vân Phi Dương cau mày.
– Đứa bé kia bị thương nặng, không nhanh đưa đi trị liệu, quỳ trước thạch tượng cầu nguyện, đây không phải quá hồ nháo?
– Các hạ.
Người qua đường thản nhiên nói.
– Đây là quảng trường của thạch tượng Tiên Đế, xin hãy khống chế một chút tâm tình của mình, tránh khinh nhờn tín ngưỡng của chúng
ta.
Âm thanh của Vân Phi Dương lạnh lùng nói.
– Tín ngưỡng của các ngươi không phải thần tiên, không thể giúp các ngươi tăng cao tu vi, càng không thể giúp đỡ các người chữa hết bệnh, sùng bái mù quáng là vô tri!
– Ngươi…
Người đi đường kia trợn tròn hai mắt.
Những năm gần đây, hắn chưa thấy qua có người dám ở Chân Vũ Thần Vực, dám ở quảng trường Tiên Đế nghi vấn tín ngưỡng của bọn họ!
Xoát!
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ tay lên, chỉ hai chỉ lên thạch tượng, hai đạo lưu quang bay ra, bành một tiếng đánh thạch tượng vỡ nát thành bột mịn.
Các võ giả và phu phụ đang cầu khẩn nhìn thấy thạch tượng vỡ nát, sắc mặt đại biến, cùng nhau nhìn về phía sau lưng, nhìn về phía nam tử khoác áo đen thần bí.
– Đáng giận!
– Hắn hủy tín ngưỡng của chúng ta!
– Không thể tha thứ!
Xoát! Xoát! Xoát!
Trong khoảnh khắc, võ giả trên quảng trường nhao nhao xông lại, vây quanh Vân Phi Dương ba tầng trong ba tầng ngoài, phẫn nộ không thôi.
Người qua đường đứng bên cạnh cũng muốn rách cả mí mắt quát.
– Tặc tử thật lớn mật, dám hủy thạch tượng Tiên Đế của chúng ta, tội không thể tha!
Nhìn về phẫn nộ từ tên mặt mọi người, họ đã xem Cuồng Ngạo Tiên Đế như thần linh, không được khinh nhờn, càng không chấp nhận được chuyện có người phá hủy thạch tượng của người!
Vân Phi Dương không để ý bọn họ, mà nhẹ nhàng phất tay, thu lấy hài đồng đang trọng thương hôn mê nói.
– Phụ mẫu vô tri sẽ hại một sinh mệnh.
– Con ta…
Nhìn nhi tử bị người áo đen bắt cóc, nữ tử nhất thời hoa dung thất sắc.
Nam tử cả giận nói.
– Trả lại nhi tử cho ta!
Xoát!
Vân Phi Dương đặt tay lên cổ tay hài đồng, vận chuyển pháp tắc Sinh Mệnh, thản nhiên nói,
– Trên đời này, chỉ có y thuật và đạo hạnh mới có thể chữa bệnh, dựa vào cầu nguyện nghĩ trị tận gốc, quả thật làm trò cười cho thiên hạ.
Một lúc sau.
Lông mi của hai đồng đang nhíu bỗng giãn ra, sắc mặt tái nhợt cũng khôi phục hồng nhuận phơn phớt, hô hấp từ gấp rút chuyển thành sóng yên biển lặng.
– Chuyện này…
Thần sắc mọi người ngốc trệ.
Bọn họ không phải người mù, có thể nhìn ra được, sinh mệnh hài tử đang bị đe dọa đã thoát khỏi hiểm cảnh!
– Cha… Mę…
Không bao lâu, hài đồng mở to mắt, sau đó vững vàng trên mặt đất, từng bước một đi qua.
– Con ta…
Đôi nam nữ kia khó tin, đến khi đã ôm nhi tử trong ngực, xác định nó bình yên vô sự, mới ý thức tới được đây không phải mộng, là thật, nhi tử đã khỏi hẳn!
– Thật không thể tin!
– Người áo đen kia chẳng lẽ là cao thủ y đạo?
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Vân Phi Dương, tức giận lúc trước cũng tiêu tán không ít.
Tại bất cứ vị diện nào, cường giả tinh thông y đạo đều sẽ nhận được sự tôn trọng!
Một người khách khí chắp tay nói.
– Các hạ là người nào?
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ tay, cởi mũ trùm màu đen ra, nói.
– Là tín ngưỡng của các ngươi.
Khi tướng mạo hắn dần hiện ra trong tầm mắt, rất nhiều võ giả ở hiện trường phảng phất như bị sét đánh, từng người ngây ra như phỗng, đứng nguyên tại chỗ.
Gương mặt này, bộ dáng này…
Là hắn, không sai! Chính là Cuồng Ngạo Tiên Đế… … Vân Phi Dương!