Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2545
Vân Phi Dương chỉ ở trong Cửu Tiêu Vân Các nửa canh giờ, nhìn như được mời đi ra, trên thực tế không khác gì bị đuổi đi.
Hiện tại thế nào?
Nhị sư huynh mang theo thiếu các chủ đứng trong định viện, đảo ngược đến đây mời hắn lại trở về.
Lâm Chỉ Khê rất mờ mịt.
Nhưng mà ý thức được, nam nhân mình lúc trước nói đúng, Cửu Tiêu Vân Các thật đến mời hắn.
Vân Phi Dương ngồi trong nhà, không lưu tình chút nào nói.
– Không rảnh, mời hai vị trở về đi.
Hắn đoán ra Cửu Tiêu Vân Các sẽ đến mời mình, nhưng nhớ tới đãi ngộ lúc trước trong bí cảnh, khẳng định phải kênh kiệu.
Ngươi bảo ta đi, ta liền đi.
Ngươi mời ta vào, ta sẽ vào à?
Nhị sư huynh bị tưới một chậu nước lạnh, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp.
Thiếu các chủ thì nắm đôi bàn tay trắng như phấn, bực tức nói.
– Sư huynh, sự việc chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, chúng ta làm gì chịu ủy khuất tới mời tên này!
Mấy ngày gần đây đây, tâm tình một bộ phận đệ tử Cửu Tiêu Vân Các bỗng nhiên trở nên táo bạo.
Ngay từ đầu nhị sư huynh suy đoán, chắc do tu luyện gấp quá nên sốc hông, cũng không có để trong lòng.
Dần dà, đệ tử xuất hiện tình huống càng thường xuyên, không thể không gây để hắn chú ý.
Nhưng.
Dù kiểm chứng như thế nào cũng đều khó xác định nguyên nhân.
Nếu như chỉ tâm tình không ổn định cũng không có gì sự việc.
Nhưng theo thời gian chuyển dời, tâm tình rất nhiều đệ tử từ táo bạo trở thành hay nổi giận, ngẫu nhiên sinh ra mâu thuẫn lẫn nhau chỉ vì việc vặt, thậm chí ra tay đánh nhau.
Nhị sư huynh chợt cảm thấy không ổn, trong lúc điều tra phát hiện, đệ tử không thể khống chế đều có một điểm giống nhau, phục dụng Thần Huyết Huyết Điện cung cấp!
Nghĩ đến lời nói Vân Phi Dương từng nói qua để hắn không thể không thận trọng cân nhắc, các sư đệ chẳng lẽ trúng độc?
Mang theo suy đoán này, hắn gọi hết các đại sự y đạo trong tông môn tiến hành kiểm trắc toàn phương vị đối với các đệ tử tâm tình táo bạo, kết quả hết thảy đều tốt, không có triệu chứng trúng độc.
Rất kỳ quặc, rất kỳ quái!
– Nhị sư huynh, Có phải các sư đệ phục dụng Thần Huyết đề bạt tu vi, tâm tình quá phấn khởi, lại quá đầu nhập vào việc tu luyện, từ đó tạo thành tư duy mất khống chế hay không?
– Tam sư huynh nói không sai, chắc các sư đệ cảm giác dễ dàng đột phá tu vi nên muốn càng nhanh đột phá hơn, kết quả phản tác
dụng.
Nhị sư huynh thủy chung không nói.
Hắn cảm thấy cảm thấy việc này có kỳ quặc, tuyệt không phải tu luyện quá mãnh liệt tạo thành, nhưng bởi vì không tìm được vấn đề, đành phải tiếp tục quan sát.
Sau khi đệ tử bạo tẩu thanh tỉnh cũng ý thức được sai lầm chính mình, hoặc tự trách, hoặc giam lại, ngược lại yên tĩnh một đoạn thời gian.
Vốn cho rằng vấn đề này chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, dần sẽ bị lãng quên.
Ai biết.
Không có qua mấy ngày lại phát sinh.
Mà tính chất còn nghiêm trọng hơn so với lần trước, hai đệ tử trong lúc tu luyện nổi lên tranh chấp, không chỉ có ra tay đánh nhau, kém chút biến thành quyết đấu sinh tử.
Tuy nhị sư huynh kịp thời ngăn lại nhưng nhìn thấy ánh mắt hai tên đệ tử đỏ bừng như tẩu hỏa nhập ma liền ý thức được sự việc không đơn giản!
Về sau, liên tưởng đến những lời ý vị thâm trường của Vân Phi Dương nói trước đó trong Cửu Tiêu Vân Các, trong lòng càng thêm khẳng định, các sư đệ nhất định trúng độc, cũng nhất định có quan hệ cùng Thần Huyết!
Đại sư y đạo nhà mình khó có thể chẩn bệnh, nói rõ loại độc này phi thường mạnh!
Chỉ cách một ngày.
Hai tên đệ tử ra tay đánh nhau lúc trước lần nữa táo bạo, dù bị cấm đoán cũng giống như hung thủ đang phát cuồng.
Lúc này.
Đừng nói sư huynh yêu nghiệt, ngay cả thiếu các chủ cũng ý thức được tình huống không lạc quan.
– Nhị sư huynh, bọn họ trong khoảng thời gian này một mực không thanh tỉnh như hung thú lâm vào trạng thái phát cuồng, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng.
– Có nên mời các chủ xuất quan hay không?
Tính nghiêm trọng của sự việc đã để bọn họ bắt đầu cân nhắc Có nên kinh động Các chủ Cửu Tiêu Vân Các bế quan nhiều năm hay
không.
Nhị sư huynh ngưng trọng nói.
– Trước khi các chủ bế quan từng nói qua bất kỳ kẻ nào cũng không thể quấy nhiễu.
– Vậy làm sao bây giờ?
– Chẳng lẽ trơ mắt nhìn các sư đệ chết bất đắc kỳ tử?
Mấy tên sư huynh gấp.
Cửu Tiêu Vân Các chỉ bồi dưỡng tinh anh, tuy đệ tử không nhiều nhưng ở chung thời gian dài, cảm tình vô cùng thâm hậu.
Nhị sư huynh suy nghĩ một hồi, ngưng trọng nói.
– Đi tìm Vân Phi Dương.
– Tìm Vân Phi Dương?
Mọi người ngơ ngẩn.
Thiếu các chủ còn căm hận hỏi lại.
– Nhị sư huynh tìm tên kia làm gì?
Tuy Vân đại tiện thần rời khỏi Cửu Tiêu Vân Các đã mấy tháng, nhưng phẫn nộ nàng dành cho hắn chưa từng biến mất.
Thậm chí nghĩ đến việc lần lượt bị đánh mặt lửa giận kia ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Nếu Vân Phi Dương biết, mình đã rời đi rồi mà nữ nhân kia còn ngày càng tức giận, khẳng định sẽ vui mừng nói.
– Làm cho một mỹ nữ ghi hận, thật sự rất vinh hạnh.
Nhị sư huynh nói.
– Nếu như các sư đệ trúng độc, có lẽ Vân Phi Dương có biện pháp giải độc.
– Hắn
Thiếu các chủ cười lạnh.
– Tu vi chỉ mạnh một chút, không hiểu y đạo thì làm sao giải độc được.
Nhìn hắn tốt, đầy người đều là ưu điểm.
Nhìn hắn không tốt, đầy người đều là khuyết điểm.
Nhị sư huynh cũng sẽ không xử trí theo cảm tính, chân thành nói.
– Coi như Vân Phi Dương không thể giải độc, chúng ta cũng phải thử một lần.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất tin tưởng đối phương có thể giải độc, bởi vì nếu như không thể giải độc, tên kia sớm đi, sẽ không nghênh ngang ở nội vực gần đây.
Nguyên lai, thân nhất cử nhất động của Vân đại tiện đều bị nhị sư huynh khống chế trong lòng bàn tay.
Đương nhiên.
Đây cũng là do Vân Phi Dương Cố ý.
Hắn thấy, nếu như người Cửu Tiêu Vân Các thông minh, nhất định sẽ tới tìm mình, nếu không thì đợi đến lúc các đệ tử độc phát thân vong đi.
Ngay từ đầu, khẳng định có người cơ trí đoán được, Cửu Tiêu Vân Các tìm đến Vân Phi Dương nhất định về chuyện các đệ tử trúng độc.
Điều này không quan trọng.
Trọng yếu là, Vân đại tiện thần chân tâm thực ý muốn kết minh cùng Cửu Tiêu Vân Các, sau cùng bị lễ phép đuổi đi, nên báo đáp đối phương thế nào cho phải lễ?
Còn có thiếu các chủ vô tri kia.
Lần lượt xem thường, lần lượt trào phúng.
Bây giờ đã có việc cầu chính mình, lấy tính cách Vân Phi Dương, lại làm tự cao tự đại như thế nào, lại làm được một tấc lại muốn tiến một
thước như thế nào?
Không vội, không vội.
Trò vui vừa mới bắt đầu.
– Đúng, đúng.
Vân Phi Dương ngồi trong nhà nói.
– Vân Phi Dương ta không bằng yêu nghiệt các ngươi lại không hiểu y thuật, các ngươi không cần thiết đến nhờ vả gì ta.
Sau đó thản nhiên nói.
– Vân mỗ muốn nghỉ ngơi, thứ cho không tiền xa.
Thiếu các chủ tức giận đến nghiến răng, nhưng nghe đến hắn nói không hiểu y thuật, thầm nghĩ.
– Tên này biết, lần này đến đây mời hắn đi chữa bệnh cho các sư đệ?
Nếu như nói lúc trước ôm lấy thái độ ngựa chất làm ngựa sống mà đến, nghe được Vân Phi Dương nói, nhị sư huynh đã tin tưởng. Lúc trước, đối phương nhất định đã nhìn ra các sư đệ trúng độc, cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ bạo phát!
– Vân minh chủ!
Hắn vội vàng chắp tay nói.
– Lúc trước, Cửu Tiêu Vân Các ta có nhiều mạo phạm, còn xin thứ lỗi.
– Nhị sư huynh…
Nhìn thấy sư huynh như thế, thiếu các chủ nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, ánh mắt lấp lóe lửa giận.
Nhị sư huynh trầm giọng nói.
– Sư muội, muội lúc trước cũng có bất kính đối với Vân minh chủ, còn không mau xin lỗi.
– Đừng đừng đừng.
Vân Phi Dương chen ngang.
– Trên dưới Cửu Tiêu Vân Các các ngươi đều là yêu nghiệt, Vân Phi Dương ta chỉ là phàm phu tục tử bên ngoài không chịu đựng nổi thiếu các chủ xin lỗi.
Nhị sư huynh nghe vậy đã biết tên này giận sư muội mình.
Tức giận?
Còn lớn hơn nhiều.
Hỏi đọc giả một chút xem, có cảm thấy nàng quá ngu ngốc hay không?