Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2546
Lẽ ra, phân cao thấp cùng một nữ nhân thật không có chút phong độ đàn ông, nhưng thiếu các chủ này thật có chút quá mức.
Từ đầu đến cuối đều nhận định sự huynh nhà mình rất yêu nghiệt, người khác đều là phế vật.
Dù bị Vân Phi Dương dùng hành động lần lượt đánh mặt, vẫn làm không biết mệt, vẫn càng khó chịu, thậm chí ghi hận trong lòng.
Nữ nhân dạng này, ngươi có thể nói không thấy qua việc đời, cũng có thể nói tính cách đơn thuần.
Nhưng có thể khái quát nhất cũng là hai từ
– vô tri!
Nàng vô tri, bắt nguồn tư chỉnh thể thực lực của Cửu Tiêu Vân Các, nơi đó xác thực thuộc về tồn tại mạnh nhất giữa thiên địa vũ trụ, ngay cả bách tộc cũng khó mà sánh bằng.
Nhưng cường đại không có nghĩa võ giả ngoại giới đều là gà mờ, bởi vì nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Vân Phi Dương cũng chính là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên đó.
Bàn về các phương diện thực lực, thậm chí thiên tư đều mạnh hơn mấy tên sư huynh yêu nghiệt của nàng.
“Hừ.”
Thiếu các chủ lạnh lùng nói.
– Yên tâm đi, ta cho dù chết cũng không xin lỗi người.
Nhị sư huynh chau mày.
Tuy sư muội ngày thường rất ngoan ngoãn, nhưng tính cách có lúc cũng rất bướng bỉnh, đây coi như triệt để trêu chọc Vân Phi Dương.
– Đi thôi, đi thôi.
Vân Phi Dương nói.
– Vân mỗ còn muốn nghỉ ngơi, không có thời gian tranh cãi cùng một nữ nhân.
– Đi thì đi.
Thiếu các chủ đứng dậy, muốn ly khai.
Nếu không có sư huynh mang theo, nàng ngay từ đầu đã không muốn tới đây.
– Sư muội!
Nhị sư huynh trầm giọng quát.
– Vì các sư đệ, lúc này không thể đùa nghịch tiểu tính tình!
Thiếu các chủ là nữ nhi của các chủ, hắn và mấy vị sư đệ ngày bình thường xem nàng như minh châu mà nâng trong lòng bàn tay bảo vệ,
che chở.
Nhưng ngày hôm nay các vị sư đệ trúng độc, lúc nào cũng có thể sẽ vẫn lạc, hắn phải xuất ra uy nghiêm sư huynh phải có.
– Sư huynh…
Thiếu các chủ ngây người.
Đã lớn như vậy, lần đầu tiên nghe được sư huynh lấy khẩu khí răn dạy mãnh liệt nói chuyện với mình.
Nhị sư huynh trầm giọng nói.
– Nhanh xin lỗi Vân minh chủ.
Các chủ bế quan, đại sư huynh cũng bế quan.
Sự việc trong tông môn đều do hắn xử lý, cho nên trong lời nói bộc lộ ra một cỗ khí tức không thể ngỗ nghịch.
Thiếu các chủ đứng yên tại chỗ, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trên mặt hiện một nửa phẫn nộ, một nửa ủy khuất.
Nhị sư huynh cũng biết tính khí sư muội, ngữ khí bình thản xuống.
– Vì sư đệ, muội không thể nhượng bộ sao?
Thiếu các chủ nói.
– Sư huynh, huynh có thể xác định tên này có thể giải độc?
Ý nàng rất đơn giản.
Nếu như Vân Phi Dương có thể giải độc, nàng có thể sẽ suy tính xin lỗi.
Tuy vô tri nhưng mà vẫn hiểu tình huống các sư đệ rất không ổn, không thể tùy tính.
Nhưng.
Nhị sư huynh trầm mặc.
Có thể giải độc hay không, hắn không có một trăm phần trăm tự tin.
Đúng vào lúc này, Vân đại tiện thần tận dụng mọi thứ lên tiếng.
– Nguyên lai hai vị muốn tìm Vân mỗ giải độc.
– Làm sao?
Nghĩ một lát nói.
– Đệ tử các ngươi phục dụng Thần Huyết bạo phát độc tố?
– Không đúng, không đúng.
– Theo ta tính, không nhanh như vậy.
– Xem ra, các ngươi lại cho bọn hắn phục dụng thêm Thần Huyết, từ đó đẩy nhanh tốc độ bạo phát của độc tố.
Vân Phi Dương nói để hai mắt nhị sư huynh trở nên sáng lên.
Có thể vừa nói đã đánh trúng trọng điểm, còn nói các đệ tử lần thứ hai phục dụng Thần Huyết, khẳng định có biện pháp giải độc!
– Vân minh chủ!
Hắn vội nói.
– Các sư đệ của ta phục dụng thêm Thần Huyết, hiện tại đại bộ phận hiện ra triệu chứng trúng độc!
– Phát cuồng, điên?
– Không sai!
Thiếu các chủ bên cạnh có chút mộng.
Vân Phi Dương không có ở Cửu Tiêu Vân Các lại nói toạc ra triệu chứng các sư đệ, chẳng lẽ thật hiểu y thuật , có thể giải độc?
Vân Phi Dương nói.
– Võ chi đạo, quý ở kiên trì bền bỉ, dựa vào phương pháp bàng môn tà đạo để cưỡng ép tăng cao tu vi, chung quy phải trả giá đắt.
Nhị sư huynh thành khẩn nói.
– Vân minh chủ lúc trước có thể khám phá ra các sư đệ ta trúng độc, phai chăng có biện pháp giải độc?
– Không không.
Vân Phi Dương nói.
– Vân mỗ cũng không nhìn thấu, trong mắt một ít người, cũng chỉ đang nói dối, chém gió mà thôi.
Thiếu các chủ xấu hổ cúi đầu.
Nhị sư huynh nói.
– Vân minh chủ, người sư muội này của ta từ nhỏ sinh hoạt bên trong Cửu Tiêu Vân Các, tính cách đơn thuần, lúc trước Có gì mạo phạm, xin hãy tha lỗi.
– Nếu là người trưởng thành, nên dũng cảm gánh chịu sai lầm của bản thân mà không phải để bằng hữu xin lỗi thay.
Vân Phi Dương nói.
Nhị sư huynh nghe được đối phương hi vọng sư muội có thể xin lỗi, sau đó thấp giọng nói.
– Sư muội, nói xin lỗi đi.
Thiếu các chủ dù có mười triệu lần không nguyện ý lại chỉ có thể nắm chặt đôi bàn tay, lên tiếng.
– Ta nói xin lỗi, ngươi có thể cứu các sư đệ của ta sao!
Vân Phi Dương nói.
– Nhìn thành ý của Cô, nhìn tâm tình của ta.
– Ngươi.
Thiếu các chủ bị câu nói này chọc giận không nhẹ.
Nhưng an nguy của các sư đệ vẫn chiến thắng phẫn nộ, dần dần trở nên lý trí.
“Xoát!”
Nàng đi về phía trước mấy bước, ngừng dưới mái hiên nội viện, cực không tình nguyện phun ra ba chữ.
– Thật xin lỗi!
– Không có thành ý.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
Nhị sư huynh khẽ nhíu mày, SỢ sư muội sẽ bị kích thích áp chế không nổi tâm tình bạo tẩu, từ đó để tình thế chuyển biến xấu.
Tâm cảnh thiếu các chủ đừng nói bạo tẩu, sắp nổ tung cmnr.
Nhưng siết chặt song quyền, gằn từng chữ một cất lời.
– Vân Phi Dương, Chung Linh Thư ta lúc trước Có mắt như mù, ở chỗ này trịnh trọng xin lỗi ngươi, xin lỗi!
– Không nghe rõ mấy chữ sau cùng.
Vân Phi Dương nói.
Chung Linh Thư sắp phát điên, hướng về phía trong phòng la lớn.
– Thật
–xin
– lỗi!
“Két.”
Cửa phòng bị mở toan.
Vân Phi Dương đi ra từ bên trong.
– Vân gỗ cảm nhận được thành ý của Thiếu các chủ, ….
Chung Linh Thư đè ép phẫn nộ, tâm tình ủy khuất, nói.
– Có thể theo ta và nhị sư huynh tiến về Cửu Tiêu Vân Các không?
– Có thể.
Vân Phi Dương nói.
– Nhưng không dối gạt hai vị, phí cần Vân gỗ chữa trị có chút mắc.
Xin lỗi thì xong?
Hiển nhiên không có khả năng.
Cửu Tiêu Vân Các đã có điều cầu mình, khẳng định phải làm thịt một phen thật tốt!
Nhị sư huynh nói.
– Vân minh chủ xin yên tâm, chỉ cần có thể giải độc cho các sư đệ, phí khám bệnh đắt đến đâu, Cửu Tiêu Vân Các ta cũng giao ra nổi!
– Thế thì rất tốt.
Vân Phi Dương nói.
– Trước dự chi một triệu linh thạch đi.
– Một triệu?
Thiếu các chủ trừng mắt.
Bên trong Cửu Tiêu Vân Các không có Đạo Ý, đệ tử muốn tìm hiểu Đạo Ý, tự nhiên linh thạch phụ trợ.
Nhị sư huynh cau mày nói.
– Vân minh chủ, một triệu linh thạch cho phí khám bệnh, nào chỉ hơi đắt như trong lời ngươi nói!
Xuất ra mấy vạn, mấy chục vạn, còn có thể tiếp nhận, nhưng một triệu thật quá lớn.
Huống chi.
Vân Phi Dương chỉ nói dự chi.
Điều này đại biểu, trong trị liệu quá trình, sau khi trị liệu vẫn phải cho hắn thêm linh thạch!
– Không nhiều…
Vân Phi Dương nói.
– Ta xem giao tình với Thiếu các chủ mà giảm giá, đổi lại người khác đến khám bệnh tại nhà, phí thấp nhất cũng phải ngàn vạn.
Ngàn vạn?
Khóe miệng Chung Linh Thư hơi rút.
– Người cho rằng linh thạch bỗng dưng từ trên trời rơi xuống?
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương lại nói.
– Một triệu chỉ là dự chi, chờ sau khi Vân mỗ giải độc hết cho đệ tử quý các, các ngươi còn cần giao ra toàn bộ Thần Huyết mà Huyết
Điện cho các ngươi đưa ta.
– Vân Phi Dương!
Thiếu các chủ phát điện nói.
– Không nên quá phận!
– Quá phận?
Vân Phi Dương quay người trở về phòng, thuận tiện cài cửa lại, thản nhiên nói.
– Đã bàn không tốt, thì không bàn nữa, tha thứ Vân mỗ không tiễn.