Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2544
Thần thủ hộ trấn tông Cửu Tiêu Vân Các Có thực lực cường hãn, phẩm chất hi hữu, nhưng Vân Phi Dương cũng không hâm mộ, dù sao bên trong Thần Thú Đồ Lục của hắn có rất nhiều.
Thực lực tuy hơi thấp nhưng vào tạo hóa giới chỉ uẩn dục, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên cường đại, siêu việt Côn Long không nói chơi.
Vân Phi Dương cũng không để ý thiếu các chủ, tiếp tục tiến lên, rất nhanh cùng Lâm Chỉ Khê đi lên đỉnh núi.
Hiện ra trước mắt là vân vụ cùng cầu vồng như đang mơ, cùng diễn võ trường to lớn, bốn phía diễn võ trường có quỳnh lâu ngọc các, phát ra khí tức uy nghiêm, phong cách cổ xưa.
Rất có nội tình.
Cảm giác rất lâu năm.
Vân Phi Dương phóng thích tiên niệm, phát hiện trên diễn võ trường cùng bên trong rất nhiều kiến trúc có rất ít đệ tử ra vào, cả tông môn cho người ta cảm giác vô cùng thanh tịnh.
– Kỳ quái.
Hắn khó hiểu.
– Quý các tồn tại vĩnh cửu, nội tình mười phần, tại sao khó gặp đệ tử?
Nhị sư huynh cười nói.
– Cửu Tiêu Vân Các tuy có lịch sử lâu đời nhưng số người không nhiều, đệ tử cộng lại cũng mới mấy vạn.
– Mấy vạn?
Vân Phi Dương có chút kinh ngạc.
Dù tông môn có chút phân lượng dưới phàm giới cũng ít nhất 100 ngàn đệ tử nghe.
Tông môn mạnh hơn cả tộc quần như Cửu Tiêu Vân Các chỉ có mấy vạn đệ tử, thật có thể dùng từ thê thảm để hình dung.
– Tông môn ta truy cầu chất lượng, rất ít đi thế tục chiêu mộ đệ tử, dần dà, nhân số ngày càng thiếu.
Nhị sư huynh nghĩ một lát nói.
– Cũng tỷ như ta, vào tông môn đã hơn hơn mười vạn năm.
Khóe miệng Vân Phi Dương Co giật.
Hắn vốn cho rằng những người được gọi là đệ tử chỉ là đời thứ ba của tông môn, bây giờ mới biết, bề ngoài nhìn như tuổi trẻ, thọ nguyên thật sự có thể thái trưởng lão của tộc quần.
Khó trách từng người đều nắm giữ tu vi nửa bước, nguyên lai đều là lão yêu quái!
Trên diễn võ trường to như vậy.
Lát đát mấy đệ tử đang tu luyện võ đạo, bọn họ nhập môn có sớm có muộn, nhưng cảnh giới phần lớn đều tại Đế cấp.
Cửu Tiêu Vân Các rất mạnh, nhưng mạnh vì Các chủ và bộ phận đệ tử xuất sắc, tư chất những người khác hữu hạn, cảnh giới cũng có
hạn.
Nhưng so tổng thể với tinh nhuệ các tộc các vực, rõ ràng cao hơn một bậc, dù sao thì thiên địa thuộc tính Cửu Trọng Như Vân Sơn rất
mạnh.
Vân Phi Dương đi tới, cười nói.
– Nếu như Vân mỗ không đoán sai, mấy vị đệ tử này của quý các đã phục dụng Thần Huyết Huyết Điện cung cấp.
Nhị sư huynh nói.
– Làm sao ngươi biết?
Vân Phi Dương chắc chắn không nói tự mình có thể ngưng luyện Thần Huyết, tự nhiên có năng lực xem thấu võ giả có phục dụng Thần Huyết hay không, mà chỉ nói.
– Đoán.
Nhị sư huynh nói.
– Không sai, mấy tên đệ tử này phục dụng Thần Huyết thuận lợi đột phá vốn có cảnh giới.”
Vân Phi Dương ý vị thâm trường nói.
– Tuy Thần Huyết của Huyết Điện nhiên có thể đề bạt tu vi Đế cấp nhưng vẫn nên kiềm chế cái đồ chơi này một chút mới được.
Nhị sư huynh khẽ giật mình.
– Bằng hữu, trong lời nói ngươi có hàm ý.
“Hů.”
Thiếu các chủ bĩu môi.
– Nhị sư huynh, hắn lúc trước ở cửu trọng thiên đã nói, nếu như tùy tiện phục dụng Thần Huyết sẽ trúng độc.
– Trúng độc?
Nhị sư huynh lắc đầu cười một tiếng.
– Thần Huyết đã được Cửu Tiêu Vân Các ta nghiệm chứng nhiều mặt, vì sao lại có độc.
Vân Phi Dương nói.
– Có chút độc không phải dựa vào nghiệm chứng thì có thể nghiệm ra, tỉ như phục dụng số lượng nhất định mới hiện ra dấu hiệu.
Nhị sư huynh nhíu mày.
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
– Bọn họ đã ăn lại bình yên vô sự, dù ta nói có độc, các ngươi khẳng định cũng sẽ không tin.
“Hừ.”
Thiếu các chủ nguýt hắn một cái.
– Rất nhiều sư đệ đều tự mình nghiệm chứng qua, không những không trúng độc, còn tăng cao tu vi, đương nhiên sẽ không tin lời nói dối của ngươi.
– Đúng, đúng.
Vân Phi Dương nói.
– Ta đang nói dối.
Hắn lười nhác tranh cãi cùng thiếu các chủ, sau đó tiếp tục đi theo nhị sư huynh, xem nội bộ Cửu Tiêu Vân Các, thưởng thức khu nhà mười phần nội tình.
Rất nhanh.
Nửa canh giờ trôi qua.
Nhị sư huynh chắp tay nói.
– Bằng hữu, thời gian đã đến, mời rời đi.
– Cáo từ.
Vân Phi Dương quay người rời đi.
Lâm Chỉ Khê thủy chung theo phía sau, có chút khó hiểu hỏi.
– Cứ như vậy đi?
– Người ta không chào đón.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nhún nhún vai.
– Lưu lại nơi này cũng không có ý nghĩa.
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Nàng hiểu nam nhân mình, không tin hắn sẽ ngoan ngoãn rời đi, khẳng định có kế hoạch khác.
Nhưng, Lâm Chỉ Khê đoán sai.
Vân Phi Dương đi xuống núi, đi ra cửu trọng thiên, cũng không quay đầu lại trở về vũ trụ ngoại giới.
Không đúng.
Đây cũng không phải phong cách của hắn!
– Chỉ Khê.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, cười nói.
– Chúng ta tìm vực lân cận ở lại đi.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Ngay cả Các chủ còn chưa được gặp, chàng muốn như thế nào?
Vân Phi Dương cười nói.
– Tin tưởng không cần bao lâu, bọn họ sẽ mời ta vào Cửu Tiêu Vân Các.
– Mời chàng?
Lâm Chí Khê càng mê mang.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương kéo tay nàng bay về phía một vực lân cận, cũng thuê một tiểu viện tạm thời ở lại.
Lâm Chỉ Khê không biết trong hồ lô hắn bán cái loại thuốc gì nhưng cũng chỉ đành ở lại, cùng hắn trải qua cuộc sống thế giới của hai người không bị ai quấy rầy hiếm có khó được.
Cửu Tiêu Vân Các.
Sau khi Vân Phi Dương rời đi, thiếu các chủ còn nắm đôi bàn tay trắng như phấn nói.
– Sư huynh, ta muốn tu luyện, ta muốn trở nên mạnh hơn, sau đó hung hăng ngược tên kia một hồi!
Nhị sư huynh cười nói.
– Sư muội, Vân Phi Dương chung quy chỉ là võ giả ngoại giới, làm gì nổi giận như thế.
– Sư huynh, huynh không biết, ta vừa nghĩ tới một tên kia thì đã có xúc động nhịn không được đạp một cước tới!
Thiếu các chủ nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhị sư huynh lắc lắc đầu.
– Tốt, tốt, đừng nghĩ nhiều như vậy, mau đi xem thương thế mấy vị sư huynh như thế nào.
– Ừm.
Thiếu các chủ tỉnh táo lại, vội vàng đi thăm hỏi mấy vị sư huynh.
Nhị sư huynh thu hồi nụ cười, nâng cằm lên nói.
– Vân Phi Dương rất hiểu Thần Huyết của Huyết Điện, hình như trong lời nói vừa rồi có hàm ý.
Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê ở lại trong một vực không lớn không nhỏ, công việc mỗi ngày là không phải tu luyện thì sẽ du sơn ngoạn thủy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Một ngày nào đó.
Lâm Chỉ Khê rốt cục nhịn không được, mở miệng.
– Chàng đến cùng đang chờ cái gì?
Hưởng thụ thế giới của hai người cố nhiên rất tốt.
Nhưng nam nhân mình dù sao cũng là Minh chủ Bách Tộc Liên Minh, có rất nhiều chuyện phải xử lý, há có thể một mực lãng phí thời
gian.
Vân Phi Dương nói.
– Đang đợi Cửu Tiêu Vân Các đến mời ta.
Lâm Chí Khê im lặng.
– Thiếu các chủ căm hận chàng như vậy, Cửu Tiêu Vân Các sẽ đến mời chàng?
Vân Phi Dương tự tin nói.
– Nếu như tông môn cái coi trọng đệ tử, dù ta và nữ nhân kia có thù giết cha, khẳng định cũng sẽ tới mời ta.
Lâm Chỉ Khê.
– Tại sao?
Vân Phi Dương không trả lời, mà nhìn về phía thương khung, nhếch miệng cười nói.
– Bọn họ tới.
Lâm Chỉ Khê phóng thích tiên niệm, phát hiện thiếu các chủ và nhị đệ tử Cửu Tiêu Vân Các xuyên qua hàng rào không gian xuất hiện trong nội vực.
Hai người như xác định được vị trí Vân Phi Dương ở lại, sau khi tiến đến, không nói hai lời đã bay tới.
– Vân minh chủ.
Nhị sư huynh rơi vào trong định viện, nói.
– Có rãnh hay không, mời theo ta tiến về Cửu Tiêu Vân Các.
Lâm Chí Khê ngạc nhiên.
Cửu Tiêu Vân Các thật đến mời nam nhân mình!
Vân Phi Dương ngồi trong nhà, thản nhiên nói.
– Không rảnh, mời hai vị trở về.