Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2543
Khi tam sư huynh khó có thể chịu đựng được lực lượng khổng lồ oanh kích, trường thương tuột tay mà bay thì đại biểu thắng bại đã
phân.
Không có cách, Vân Phi Dương khôi phục trạng thái vô cùng thần dũng, hắn tuy mạnh hơn tự sư đệ một chút, vẫn chống không lại.
Vị tam sư huynh này bại, không phải thua trong khi đánh lâu dài, mà thua ở trong khi tốc chiến tốc thắng mình muốn nhất.
Phục!
Tâm phục khẩu phục!
Tam sư huynh chịu đựng kinh mạch bên trong thân thể bị hao tổn, gian nan cười nói.
– Ngoại giới có người bằng hữu mạnh như ngươi, ta mặc dù bại không tiếc.
Vân Phi Dương thu hồi Long Viêm Kiếm, ánh mắt nhìn về phía sơn môn, nhìn nhị sư huynh đang quan sát mình rất lâu.
– Có thể xuống đánh một trận?
Ánh mắt thiếu các chủ ngơ ngơ ngác ngác dần dần khôi phục lại tia sáng.
Bởi vì, nàng hiện tại chỉ có thể ký thác hi vọng ngược Vân Phi Dương vào người nhị sư huynh.
Nếu như hắn cũng bại…
Không có khả năng, không có khả năng!
Nhị sư huynh là cường giả gần với đại sư huynh nhất bên trong Cửu Tiêu Vân Các.
Phụ thân từng nói qua, một ngày kia có thể sẽ đột phá Đại Đạo Huyền Tiên, sao sẽ bại bởi tên kia!
Trong lúc suy nghĩ.
Nhị sư huynh đứng trên đá lớn mở lời.
– Không chiến.
Vân Phi Dương hỏi.
– Tại sao không chiến?
Còn thừa lại người cuối cùng.
Chỉ cần đánh bại thì có thể triệt để đánh mặt thiếu các chủ, không chiến thì có hơi thất vọng.
Nhị sư huynh lắc đầu.
– Bởi vì chiến không được.
Chiến chiến không được?
Nghe được câu này, thiếu các chủ bên cạnh trợn tròn hai mắt, phòng tuyến tâm lý tựa như cắt đứt như núi to ầm vang sụp đổ.
Các sư huynh là trụ cột tinh thần của nữ nhân này, thủy chung kiên định cho rằng, cảnh giới và thực lực không phải võ giả ngoại giới có thể so sánh, thậm chí ngay cả xách giày cũng không xứng.
Bây giờ thì sao?
Bốn người bị Vân Phi Dương đánh bại, một người không chiến mà bại, cái đả kích này phi thường cường liệt, vô cùng nặng nề.
“Phốc!”
Thiếu các chủ phun ra một ngụm máu.
Khuôn mặt nàng dị thường tái nhợt, cả người nhìn qua vô cùng suy yếu.
Thương tổn thống khổ nhất trên đời này, không phải là bị đánh một trận, bị ngược một trận, mà là bạo kích đến từ tâm hồn.
Coi là nhà quê, đồ nhà quê Vân Phi Dương kia.
Lần lượt bạo kích nàng, cho đến khi nhị sư huynh nhận bại, triệt để không thể thừa nhận.
– Ai nha.
– Cô nương, làm sao?
Vân Phi Dương biết mà còn hỏi.
Nhị sư huynh lên tiếng.
– Sư muội, nhớ kỹ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không được tùy ý đi xem thường người khác.
Hắn rất hiểu thiếu các chủ, từ nhỏ không ra bên ngoài du tẩu, tiếp xúc đều là đệ tử Cửu Tiêu Vân Các, cũng tin tưởng người một nhà
mình là mạnh nhất.
Bây giờ Vân Phi Dương xuất hiện, cùng các sư đệ bại trận có lẽ sẽ khiến cho nàng nhận rõ hiện thực, hiểu rõ đạo lý nhân ngoại hữu nhân,
thiên ngoại hữu thiên.
Thiếu các chủ nhận rõ, cũng hiểu rõ.
Nhưng sau khi phun máu, nàng lại căm hận nhìn Vân Phi Dương, nói.
– Gia hỏa đáng giận, Chung Linh Thư ta nhớ kỹ ngươi!
Ai.
Xem như triệt để đắc tội nữ nhân này.
Đắc tội thì đắc tội.
Ai bảo nàng một mực xem thường mình, phải bị đánh mặt, thổ huyết đáng đời.
– Bằng hữu.
Nhị sư huynh nói.
– Cửu trọng thiên ngươi cũng qua, ngươi cũng đánh bại các sư đệ của ta, phải chăng có thể rời đi?
Vân Phi Dương nói.
– Vân mỗ lần này đến đây là hi vọng thương thảo kết minh cùng quý các.
Nhị sư huynh lấy một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Chọc cho con gái các chủ ta tức hộc máu, ngươi có bảo muốn kết minh?
Chung Linh Thư nghiến răng nghiến lợi nói.
– Ta hiện tại hận không thể lập tức giết ngươi, sao lại kết minh cùng ngươi!
Vân Phi Dương nói.
– Cô nương, ta xông qua cửu trọng thiên, cũng đã giao thủ cùng mấy vị sư huynh của ngươi, ngươi không thể lật lọng.
Thiếu các chủ lạnh lùng nói.
– Ta lại không bảo sẽ kết minh với ngươi, sao lại nói lật lọng?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Xác thực, lúc ấy nữ nhân này chỉ nói, xông qua cửu trọng thiên, sẽ cân nhắc việc kết minh.
– Cô nương.
Vân Phi Dương nói.
– Ngươi từng nói qua, nếu như ta xông qua cửu trọng thiên thì có thể tiến vào Cửu Tiêu Vân Các.
– Không sai.
Thiếu các chủ nói.
– Ta đã nói qua.
Vân Phi Dương nói.
– Ta còn chưa tiến vào thì đã vội vã đuổi đi, không phải lật lọng là gì?
Thiếu các chủ im lặng.
Nhị sư huynh cười nói.
– Sư muội đã từng có hứa hẹn, bằng hữu xông qua cửu trọng thiên, tự nhiên có thể tiến vào Cửu Tiêu Vân Các.
– Sư huynh…
– Nhưng dựa theo quy định, bằng hữu chỉ có thể tham quan nửa canh giờ, đến lúc đó phải rời đi.
Thiếu các chủ nghe vậy, lúc này không nói thêm nữa.
Nghĩ thầm, cứ để tên này tham quan nửa canh giờ, sau đó lại đuổi đi cũng không muộn.
– Nửa canh giờ?
Vân Phi Dương nỉ non.
– Cũng được.
Hắn hiện tại đã không có hứng thú gì đối với việc kết minh hay không kết minh.
Chủ yếu muốn nhìn hoàn cảnh bên trong Cửu Tiêu Vân Các một chút, thuận tiện nghiệm chứng xem những đệ tử của bọn hắn phục dụng Thần Huyết của Huyết Điện có bị trúng độc hay không.
Cửu Tiêu Vân Các tồn tại trên núi cao, cần leo lên vạn bậc thang, cái này không có gì khác nhau quá nhiều cùng thế tục thậm chí tông môn trong các vị diện khác.
Nhưng sơn môn lại rất không phổ thông.
Bởi vì mỗi khi đi lên một bước thì có thể cảm nhận được thiên địa thuộc tính càng mạnh.
– Thật sự là động thiên phúc địa.
Vân Phi Dương cất bước mà đi, tán thán từ đáy lòng.
Thiếu các chủ đi phía trước, không ngừng bĩu môi, nhìn hắn thế nào cũng khó chịu.
Nhị sư huynh còn cười nói.
– Ngọn núi này gọi Cửu Trọng Như Vân Sơn, do Các chủ Cửu Tiêu Vân Các hiện tại lấy thần thông vô thượng khai mở ra.
Có thể mở mang một ngọn núi, không có gì để kinh ngạc.
Nhưng ngưng tụ ra thiên địa thuộc tính cường hãn như thế thì phi thường khủng bố.
Vân Phi Dương nói.
– Thực lực Các chủ quy Các hiện tại thật cao thâm mạt trắc.
Nhị sư huynh vô hạn kính ngưỡng nói.
– Các chủ thiên tự tung hoành, không chỉ có khai sáng Cửu Tiêu Vân Các, về sau còn tiến vào Hồng Mông chi cảnh.
Vân Phi Dương cũng nổi lòng tôn kính.
Hắn thấy, võ giả tiến vào Hồng Mông chi cảnh đây tuyệt đối là siêu cấp cường giả số một số hai trong vũ trụ.
Giữa sườn núi Cửu Trọng Như Vân Sơn đã bị vân vụ bao phủ, Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê đi ở chính giữa cảm giác như lâm vào
tiên cảnh.
“Rống!”
Đúng vào lúc này, âm thanh định tại nhức óc truyền đến.
Chỉ thấy vân vụ quay cuồng kịch liệt, một đầu quái vật khổng lồ giống như rồng mà không phải rồng chầm chậm hiện ra, bộc lộ ra uy nghiêm chí cao vô thượng.
“Vù vù!”
Nó nhìn chằm chằm hai người xa lạ đang đi lên núi, ánh mắt lấp lóe ra ánh sáng lạnh lùng.
Vân Phi Dương kinh ngạc không thôi.
Đầu hung thú này bạo phát khí tức cực kỳ khủng bố, sợ rằng không kém gì cường giả nửa bước.
Nhị sư huynh giải thích.
– Con thú này gọi Côn Long, do Côn và Rồng kết hợp, thủ hộ thú trấn tông của Cửu Tiêu Vân Các ta.
– Lợi hại, lợi hại.
Vân Phi Dương khen.
Hung thủ hi hữu cường hãn như thế làm người thủ hộ tông môn, chắc chỉ có Cửu Tiêu Vân Các Có thể làm được đi.
Thiếu các chủ một mực lưu ý Vân Phi Dương, thấy trên mặt hắn xuất hiện kinh ngạc khi nhìn thấy Côn Long, bĩu môi nói.
– Không có thấy qua việc đời, đúng là không có thấy qua việc đời.
Không có thấy qua việc đời?
Vân Phi Dương nghe vậy, nhịn không được cười to.
Không thể phủ nhận.
Côn Long này rất hi hữu, thực lực cũng rất mạnh.
Nhưng Vân Phi Dương lại không để vào mắt, dù sao bên trong Thần Thú Đồ Lục tồn tại rất nhiều thần thú và viễn cổ hung thủ hi hữu, nếu triệu hoán ra, nhất định có thể lòe mù hai mắt nữ nhân này.
Tính toán, tính toán.
Không chấp nhặt với nàng, miễn cho lại bị đả kích thổ huyết.