Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2485
Trên lý giải kiếm đạo, thần bí nữ tử xa xa không phải đối thủ của Vân Phi Dương, cho nên tới thủ không bao lâu đã lâm vào bị động, bị áp chế lui lại từng bước một.
– Đáng giận!
– Người này tìm hiểu đến tầng thứ cao như vậy sao?
Thần bí nữ tử càng đánh càng cố hết sức, càng đánh càng bị động.
“Đinh!”
Cuối cùng, không tránh kịp, cổ kiếm trong tay bị kiếm khí đánh trúng, rời tay bay ra cắm trên đá cứng.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Ngay cả mình kiếm đều bảo hộ không được, ngươi không xứng dùng kiếm, cũng không xứng tu luyện kiếm đạo.
Thần bí nữ tử cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, tức giận thân thể run rẩy.
“Xoát!”
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt nàng, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm khoác lên cái cổ non mịn, lạnh lùng nói.
– Ngươi bây giờ phải làm ra lựa chọn, nếu không, kết cục sẽ là hồn phi phách tán.
Trần trụi uy hϊế͙p͙!
Nhưng mà, thần bí nữ tử lại lãnh đạm nói.
– Ngươi cảm thấy một người chết sẽ quan tâm hồn phi phách tán?
Vân Phi Dương rất im lặng.
Mình rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể để cho nàng hiệu trung?
“Ai.”
Vân Phi Dương thở dài một hơi, thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, nói:
– Ngươi nữ nhân này, thật ngu xuẩn mất khôn, thôi, ta không dây dưa cùng ngươi nữa.
Hắn không có ý định làm khó dễ, mà cất bước đi đến cửa vào thông đạo, hiển nhiên tính toán tiếp tục thâm nhập sâu để tìm kiếm chủ mộ bên trong.
Thần bí nữ tử cũng không có ngăn đón, bởi vì thực lực mình không bằng hắn, cản cũng không có tác dụng gì, mà chỉ mở miệng.
– Ngươi vừa rồi như thế nào phát hiện ta?
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
– Thời điểm ngươi ngưng tụ khí lưu, ta đã phát giác được Đạo Ý.
– Không có khả năng.
Thần bí nữ tử nói.
– Ta đã tu luyện Đại Ẩn Thân thuật đến nhập hóa cảnh, dù Đại Đạo Huyền Tiên cũng khó có thể dò xét ra Đạo Ý.
– Trừ phi…
Nàng nghĩ một lát, bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, cả kinh.
– Ngươi tu luyện Đạo Hóa Kinh?
Vân Phi Dương cười nói.
– Không sai.
Thừa nhận không có gì không tốt, dù sao nơi này có thể là mộ địa của Đạo Hóa lão nhân, nàng lại là người thủ mộ cho lão.
Thần bí nữ tử rốt cuộc hiểu rõ.
Mình tại sao lại bị phát hiện, nguyên lai nam nhân này tu luyện tâm pháp chủ nhân đã từng sáng tạo.
– Chủ công lúc còn sống từng tiên đoán, một ngày nọ sẽ có người tu luyện Đạo Hóa Kinh đến mộ địa, xem ra, ngươi chính là người bị tiên đoán.
– Thật sao?
Vân Phi Dương có chút ngạc nhiên.
Trong nhận thức của hắn, Đạo Hóa lão nhân chí ít vẫn lạc hơn mười vạn năm, có thể tiên đoán tương lai xa như thế, cũng phi thường bưu hãn.
– ɖâʍ tặc.
Thần bí nữ tử nói.
– Thi triển Đạo Hóa Kinh để ta xem một chút.
Nàng làm sao thế? Mở miệng một tiếng ɖâʍ tặc.
Vân Phi Dương tuy phiền muộn nhưng vẫn vận chuyển Đạo Hóa Kinh, quanh thân trong nháy mắt hiện ra Đạo Ý cường thế.
Thần bí nữ tử xác định hắn vận chuyển chính là tâm pháp chủ nhân sáng tạo, lúc này thu kiếm vào vỏ, cung kính nói.
– Hà Thường Hi gặp qua chủ nhân.
Dát.
Vân Phi Dương trợn tròn?
Không nghe lầm chứ?
Cô gái này gọi mình là chủ nhân?
Hà Thường Hi nói.
– Thời khắc Tiên Chủ quy tiên từng nói, nếu như người tu luyện Đạo Hóa Kinh trong tiên đoán tới mộ địa, chính là tân chủ nhân của ta.
– Dạng này.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười to.
Không nghĩ tới trước khi Đạo Hóa lão nhân chết còn để lại di ngôn như thế.
Vân Đại Tiện Thần vốn muốn từ bỏ, không nghĩ tới tình huống xuất hiện đảo ngược, trở thành tân chủ nhân của Hà Thường Hi.
“Khụ khụ.”
Vân Phi Dương thẳng tắp sống lưng, nói.
– Nếu ta là chủ nhân của ngươi, vậy ngươi nhất định phải nghe lệnh tại ta, không thể có bất kỳ ngỗ nghịch gì.
– Thường Hi sẽ không ngỗ nghịch chủ nhân.
Hà Thường Hi chân thành nói.
Vân Phi Dương nói.
– Ngươi lúc trước đạp chủ nhân ta một chân, giải thích làm sao?
– Trước đó, chủ nhân không phải chủ nhân.
Hà Thường Hi nói.
– Huống chi, Thường Hi cũng không biết chủ nhân tu luyện Đạo Hóa Kinh, vừa rồi hoàn toàn là ngộ thương, còn xin chủ nhân đừng để ý.
– Không được.
Vân Phi Dương nói.
– Ta thích tính toán chi li, ngươi đã đạp ta, nhất định phải làm ra gì đó để đền bù tổn thất.
– Tới đây.
Hắn chỉ vị trí bị đạp, nói.
– Xoa xoa cho ta đi.
” “
Hà Thường Hi nhíu mày.
Nhưng vẫn đi qua, nhẹ nhàng giơ tay lên, vò trên mặt chỗ Vân Phi Dương bị đạp.
Tay nàng tuy mềm mại nhưng không có nhiệt độ, vô cùng rét lạnh.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Nữ nhân xinh đẹp như vậy làm người thủ mộ trong tối tăm mộ địa không ánh mặt trời, Đạo Hóa lão nhân thực không hiểu thương hương tiếc ngọc.
– Được chưa?
– Được rồi.
Hà Thường Hi vội vàng thu tay lại, cùng hắn bảo trì khoảng cách nhất định, xem ra, dù chết cũng có ngượng ngùng của nữ nhân.
Vân Phi Dương cũng chẳng có gì, dù sao vừa rồi hoàn toàn chỉ là trả đủa, không có ý nghĩ xấu.
“Xoát!”
Tâm niệm động, gọi ra Sinh Mệnh Quả.
– Ăn nó, ngươi sẽ phục sinh.
Đôi mắt đẹp của Hà Thường Hi tỏa sáng.
Có thể còn sống, không ai nguyện ý đi làm một người chết.
Nàng cầm Sinh Mệnh Quả trong tay, nhẹ nhàng cắn một cái, chất lỏng tan nhập thể nội, nhất thời khuếch tán ra sinh mệnh khí tức bàng bạc.
“Hưu! Hưu! Hưu!”
Trong khoảnh khắc, một hàng đạo lưu quang từ bên trong đường hầm bay ra, dung nhập bên trong thân thể Hà Thường Hi.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương nói.
– Ba hồn bảy vía nhanh như vậy đã trở về bản thể, xem ra cũng ở gần đây
– Đúng.
Hà Thường Hi nói.
– Tiên Chủ phong ấn ba hồn bảy vía ta trong mộ địa.
Khi nói chuyện, quanh thân hiện ra khí tức sinh mệnh nồng đậm, ngũ tạng lục phủ cứng ngắc khá lâu bắt đầu khôi phục cơ năng, trái tim cũng dần dần nhảy lên.
Cảm thụ được máu chảy trong cơ thể, cảm thụ thân thể băng lãnh có nhiệt độ.
Hà Thường Hi khó có thể tự kiềm chế.
– Ta thật phục sinh.
Nắm giữ thân thể hoàn chỉnh lại có một tia linh hồn tồn tại, Hà Thường Hi phục dụng Sinh Mệnh Quả, phục sinh không có bất kỳ ngoài ý muốn gì.
Vân Phi Dương dùng Sinh Mệnh Quả cứu sống không ít người, cho nên không có gợn sóng gì, mà dò hỏi.
– Trong mộ địa chỉ có ngươi một người thủ mộ?
“Ừm.”
Hà Thường Hi đáp.
Vân Phi Dương nhất thời thất vọng.
Nhiều mộ chôn cùng như vậy, cần phải có rất nhiều người thủ mộ, mình phục sinh từng người, thành chủ nhân bọn họ, chiến đấu lực khẳng định tăng vọt.
Hà Thường Hi nói.
– Chủ nhân, ta vừa mới phục sinh, rất suy yếu, cần điều dưỡng một đoạn thời gian.
– Buông lỏng tâm thần.
Vân Phi Dương nói.
– Ta dẫn ngươi đi một chỗ tốt.
Hà Thường Hi không hiểu, lại cũng chỉ có thể tuân theo buông lỏng tâm thần, chợt xuất hiện bên trong thế giới ánh nắng tươi sáng.
Trong mộ địa đã lâu, đột nhiên đi vào vị diện sinh cơ bừng bừng để cho nàng nhắm mắt.
Chờ quen thuộc, Hà Thường Hi mở mắt, nhìn biển rộng núi cao phía xa, nhẹ giọng cảm thán.
– Còn sống thật tốt…
“Cắt.”
Lương Âm đang tu luyện nhìn thấy một nữ nhân tướng mạo không tệ tiến vào tạo hóa giới chỉ, bĩu môi.
– Tên kia lại kiếm gái ở bên ngoài vào.
Nếu Vân Phi Dương nghe được, khẳng định sẽ hô to oan uổng.
Bởi vì đây không phải kiếm gái, đây là người hầu của mình a!