Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2435
Lý Hành Thiên khôi phục Vũ Thần tu vi, việc đầu tiên muốn làm chính là lấy lại công đạo vì Lý gia.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trần thế đại lục triệt để sôi trào từ khi hắn tái xuất đến khi hắn giết đến tận Thông Ma Điện.
Nhưng Vân Phi Dương đang ẩn cư trong vị diện này lại ngồi ven hồ, nhàn nhã tự đắc thả câu.
Từ khi khôi phục thất Tình, mang theo chúng nữ ở tại Đào Hoa chi nguyên, tên này không có tu luyện qua võ đạo, mỗi ngày đều nghỉ dưỡng tự tại.
Không có cách nào.
Ai bảo hắn không có lục dục, vô dục vô cầu.
“Ừng ực, ừng ực.”
Trong hồ toát nước, phao dần chìm xuống.
Đây rõ ràng là dấu hiệu cá mắc câu, nhưng hai con ngươi Vân Phi Dương lại khép hờ, tựa như đang nghỉ ngơi.
– Vân đại ca
Mục Oanh làm bạn ở bên cạnh thấy thế, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở.
– Cá cắn câu!
“Ách?”
Vân Phi Dương tỉnh lại nhẹ nhàng nâng cần.
Đáng tiếc, con cá đã sớm ăn mồi thoát đi.
Mục Oanh nói.
– Thật đáng tiếc.
– Không có việc gì, không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói.
Mục Oanh bĩu môi.
– Vân đại ca, huynh câu hơn nửa ngày, mỗi lần đều bị cá thoát câu, khi nào mới có thể câu được cá chứ.
Xem ra, tên này để cá thoát câu, không chỉ một lần hai lần, dù tính cách dịu dàng như Mục Oanh cũng nhìn không được, bắt đầu oán trách.
– Oanh Oanh.
Vân Phi Dương cười nói.
– Câu cá là để thư giãn chúng ta cần phải hưởng thụ quá trình, làm gì để ý kết quả.
Mục Oanh im lặng.
Câu cá xác thực có thể thư giãn.
Nhưng tâm tính Vân đại ca hoàn toàn không quan tâm có thể câu được cá hay không, thật quá cực đoan.
Đêm tối.
Vân Phi Dương thu cán mang theo Mục Oanh trở lại chỗ ở, sọt cá rỗng tuếch.
Rõ ràng đi câu cá, còn câu một ngày, kết quả một con cá đều không câu được, cái này không thể nghi ngờ là vô cùng thất bại.
Nhưng Vân Đại Tiện Thần không thèm để ý, ngược lại vui tươi hớn hở.
Với hắn, câu cá chỉ là quá trình thư giãn, còn về câu được cá hay không, không phải sự việc quan trọng.
Cá không câu được con nào còn có tâm tính như thế, lợi hại, lợi hại.
Lương Âm thấy Vân Phi Dương trở về, thấy sọt cá trống rỗng, bĩu môi.
– Cá không có câu được, chúng ta hôm nay ăn gì?
Vân Phi Dương nói.
– Lấy tu vi các nàng, đừng nói mấy ngày không ăn, dù mấy năm không ăn cũng không cảm thấy đói.
– Đã như vậy, vì sao muốn đi câu cá?
Lương Âm lườm hắn một cái.
Vân Phi Dương cười nói.
– Nhàm chán, giết thời gian.
” “
Lương Âm im lặng, tìm tới Liễu Nhu.
– Liễu tỷ tỷ, nhanh nghĩ biện pháp để hắn khôi phục lục Dục đi.
Nàng thích gia hỏa vô sỉ trước kia thích tiện, lại không thích gia hỏa vô dục vô cầu đối với cái gì đều không để trong lòng trước mặt.
Liễu Nhu bất đắc dĩ.
– Ta cũng không có biện pháp gì tốt.
Nếu như chỉ là bệnh đơn thuần, nàng có thể cùng Thu Y Thủy cẩn thận nghiên cứu, tìm kiếm biện pháp trị liệu.
Nhưng lục dục không có, trị liệu như thế nào?
Đã không có biện pháp, chúng nữ chỉ có thể theo Vân Phi Dương ẩn cư tại Đào Hoa chi nguyên, trải qua sinh hoạt nhạt nhẽo.
Tại sao là sinh hoạt nhạt nhẽo?
Bởi vì Vân Phi Dương không có ham muốn nên cũng không có dục vọng xấu hổ kia, thủy chung tương kính như tân cùng chúng nữ, mỗi lần đều một thân một mình thiếp đi.
Vợ chồng làm chút chuyện phu thê, vốn rất bình thường.
Nhưng Vân Đại Tiện Thần hoàn toàn không có ý nghĩ về phương diện này, chân chính vô dục vô cầu.
– Phi Dương.
Ban đêm MỘT ngày nào đó, Hạ Lan Phi đi vào phòng trúc, lụa mỏng khoác trên người, ẩn tình nói.
– Đêm nay ta muốn ngủ cùng chàng?
Thanh âm tê dại nhiễu tâm thần người.
Không hổ là nữ hoàng Linh tộc, đối với loại việc này, quả nhiên không bị cản trở, đổi lại Mục Oanh cùng Lương Âm, vạn vạn làm không được.
Nữ nhân mình đều trực tiếp như vậy, dưới tình huống bình thường, Vân Đại Tiện Thần khẳng định đã sớm bổ nhào qua, nhưng bây giờ lại như Thánh Nhân nói.
– Mặc ít như thế, không lạnh sao?
– Lạnh a.
– Chàng đến ôm ta một cái đi.
Hạ Lan Phi nụ cười rất vũ mị, khiến người ta xuân tâm dập dờn.
Nhưng Vân Đại Tiện Thần thật thành Thánh Nhân.
Đối mặt thê tử dụ hoặc, trong lòng không có nửa điểm xúc động, lấy ra y phục, nhẹ nhàng khoác trên vai nàng, đẩy ra cửa.
– Thời gian không còn sớm, mau đi ngủ đi.
“Bốp bốp.”
Cửa phòng đóng lại.
Hạ Lan Phi đứng bên ngoài, im lặng.
– Đây là nam nhân ta sao?
– Các ngươi nghe nói không?
– Đào Hoa chi nguyên đột nhiên có nhiều một đám người không rõ lai lịch, giống như định cư ở nơi đó.
– Ta đâu chỉ nghe nói, còn đi qua đây, các ngươi đoán xem, ta thấy cái gì?
– Thấy cái gì?
– Ta nhìn thấy nhiều nhiều mỹ nữ, từng người đều xinh đẹp như tiên!
Dần dần, võ giả trần thế nghe nói Đào Hoa chi nguyên có một đám tiên nữ tướng mạo tuyệt mỹ, nô nức tấp nập mà đến.
– Phiền người chết.
Lương Âm thở phì phì đi vào phòng trúc.
– Một đám người vây quanh chân núi, ta hận không thể xuất thủ diệt hết bọn hắn.
Vân Phi Dương cười nói.
– Đều là một đám phàm phu tục tử, không cần ý tới.
“Ai nha.”
Lương Âm bĩu môi.
– Vân Đại Tiện Thần, nữ nhân ngươi cả ngày bị một đám nam nhân thối nhìn, thật có thể bảo trì bình thản.
Vân Phi Dương cười nói.
– Các nàng xinh đẹp như vậy để người khác hâm mộ thưởng thức cũng rất bình thường.
“Hừ.”
Lương Âm nguýt hắn một cái.
– Không tốt, không tốt!
Nhưng vào lúc này, Mục Oanh chạy vào nói.
– Vân đại ca, có một tên tự xưng công tử nhà họ Tôn mặt dày mày dạn quấn lấy Lâm tỷ tỷ!
– Nhìn đi.
Lương Âm nói.
– Có người tìm phiền toái, ngươi còn trơ mắt nhìn?
Ý cười trên mặt Vân Phi Dương tiêu tán, thay vào đó là băng lãnh, nói.
– Tự nhiên không thể!
“Hưu —— “
Hư không cấp độ sâu, một trong lục dục phiêu bạt khá lâu hóa thành lưu quang bay ra, trong nháy mắt xuyên thấu vũ trụ, trở về thân thể chủ nhân.
Thời khắc đó, thương khung lại xuất hiện màn sáng nối liền trời đất.
“Ừm?”
Công tử nhà họ Tôn ngăn trước mặt Lâm Chỉ Khê nhìn thấy dị dạng đột nhiên xuất hiện, nhếch miệng cười nói.
– Cô nương, đây nhất định là lương duyên trời ban, không bằng cùng ta đến Tôn gia đi.
Kẻ này là hoàn khố điển hình, biết được Đào Hoa chi nguyên có tiên nữ xinh đẹp liền chạy tới, khi thấy Lâm Chỉ Khê, nhất thời kinh động như gặp thiên nhân, cũng mê luyến.
Trần thế võ giả khác mặc dù sợ hãi thán phục mỹ mạo chúng nữ nhưng chỉ thích ngắm cho qua cơn nghiện.
Tên này ngược lại tốt rồi, có tính toán đưa nàng về nhà, nạp làm thiếp.
Lâm Chỉ Khê cũng không để ý hắn, mà nhìn ánh sáng rót vào phòng trúc, cười nói.
– Lục dục trở về một.
Nhìn thấy nữ nhân cao quý này mỉm cười, Tôn công tử nhất thời bị mê thần hồn điên đảo, đồng thời phát thề nhất định phải đưa nàng về gia tộc!
Vì thế, hắn càng ngày càng bạo, đi một bước tới gần Lâm Chỉ Khê, bạo phát tu vi Vũ Sư, hiển nhiên muốn chơi cứng!
“Xoát!”
Đột nhiên, một trận gió thổi tới.
Vân Phi Dương đứng trước mặt Lâm Chỉ Khê, ánh mắt lấp lóe sát ý.
– Ngươi…muốn chết.
“Bành!”
Trong khoảnh khắc, Tôn công tử hóa thành huyết vụ.
Trần thế võ giả vây quanh xa xa nhìn thấy Tôn công tử đột nhiên bạo thể mà chết, từng người trợn to hai mắt.