Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2434
Được năm màu ánh sáng bao phủ, Vân Phi Dương nghĩ lại nữ nhân, huynh đệ, con gái của mình, đôi mắt nguyên bản không chút biểu tình dần dần nắm giữ tình cảm phong phú!
Giờ này khắc này.
Hắn không còn là người lãnh huyết, mà chính là tình cảm phong phú.
– Nam nhân kia.
Lão Tử Bất Bại nỉ non.
– Trở về.
Sai.
Nam nhân này, chỉ trở về một nửa.
Bởi vì chỉ có thất Tình bị phong tồn trong bí cảnh trở về bản thể.
Lục Dục tồn tại trong hư không cấp độ sâu tuy cũng rất muốn đi qua trở về thân thể chủ nhân nhưng không biết sao không cách nào tìm được đường ra.
Không nói trước thất Tình lục Dục khôi phục hoàn toàn có thể để thất Tình trở về, đây tuyệt đối là kỳ tích!
Dù Trầm Thiên Hành đã tiến vào Hồng Mông chi cảnh đều sẽ không nghĩ tới Vân Phi Dương có thể khôi phục thất tình, lại còn đơn giản như vậy!
Trên thực tế.
Vân Phi Dương cũng không có chân chính chặt đứt thất tình lục dục, còn có một tia Tình, Dục lưu lại thể nội.
Lúc trước, khi hai loại sức mạnh tranh phong trong người, một thứ bên trong đại biểu Tình, Lục tiềm phục bên trong thân thể.
Khi Lão Tử Bất Bại xuất hiện, một câu đây là võ đạo ngươi truy cầu, trong nháy mắt kích phát chúng phản kháng.
Lâm Chỉ Khê chúng nữ xuất hiện, Mục Oanh cùng Lương Âm tiếp cận hỏi thăm càng kích thích nội tâm Vân Phi Dương thật sâu, triệt để tỉnh lại nghịch chuyển hết thảy!
Thực ra, chứng cứ chứng minh tốt nhất thất Tình lục Dục của Vân Phi Dương chưa triệt để phai mờ chính là sau khi hắn chặt đứt thất Tình lại còn có thể nhớ được tên cùng đủ loại thân phận của bản thân.
Lúc đó Trầm Thiên Hành tuy rất mê hoặc lại chỉ có thể suy đoán, chắc do chưa chặt đứt lục dục, còn chưa triệt để đoạn tuyệt hết thảy.
Biết được Huyết Điện muốn tấn công Vân tộc, Vân Phi Dương nói qua.
– Vì gì quen thuộc như thế?
Mà sau khi đi vào Vân Vực, nhìn thấy nữ nhi, biểu hiện rất thống khổ.
Đây hết thảy đều là tình cảm chưa phai mờ lưu giữ trong thể nội, đang nỗ lực chiếm cứ thân thể, để hắn nhớ lại.
Không biết sao, Tình cùng Dục tồn tại yếu ớt không cách nào chống lại huyết mạch Luyện Huyết tộc, kết quả cuối cùng là tiếp tục làm người máu lạnh vô tình.
Muốn cho Vân Phi Dương chân chính thức tỉnh, cần cơ hội.
Cái cơ hội này cũng là câu nói của Lão Tử Bất Bại, như thế mới để hắn khôi phục thất Tình bên trong nghịch cảnh.
– Chặt đứt thất tình lục dục, quên hết mọi thứ chỉ vì mạnh lên?
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nâng tay, nhìn lấy tu vi dần dần trôi qua.
– Đây không phải võ đạo Vân Phi Dương ta truy cầu.
“Vù vù!”
Khí tức cường thế điên cuồng bay ra từ bên trong thân thể.
Vân Phi Dương lúc đầu nắm giữ tu vi nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên, cảnh giới bắt đầu rơi xuống, sau cùng dừng lại tại rất gần nửa bước.
Bởi vì chém rụng tình niệm và ham muốn để tu vi hắn có thể tăng nhiều, bây giờ thất Tình trở về, lần nữa trở thành người nắm giữ phong phú tình cảm, cảnh giới tự nhiên rơi xuống.
Nói tóm lại.
Vân Phi Dương có thể trở thành nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên, vì chém đoạn thất tình lục dục.
Hắn đã bình thường trở lại, lực lượng ban đầu vốn không thuộc về hắn, khẳng định cũng sẽ tiêu tán theo.
Mà khi lục Dục cũng trở về bản thể, tu vi Vân Phi Dương còn sẽ hạ xuống, đến lúc đó sẽ trở về tầng thứ trước kia.
Không có tình cảm, có thể mạnh lên.
Khôi phục tình cảm, bị đánh thành nguyên hình.
Đau lòng sao?
Hối hận không?
Vân Phi Dương không đau lòng cũng không hối hận.
Nếu như quá khứ quay lại, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn khôi phục thất tình lục dục, thậm chí lại trở lại lúc trước cũng sẽ không đi con đường cực đoan chém rụng thất tình lục dục.
Chỉ có chân chính trải qua mới biết được quyết định khi đó của mình chỉ vì mạnh lên gây rối đến cỡ nào.
“Hô!”
Vân Phi Dương phun một ngụm trọc khí, trên mặt xuất hiện vẻ đắng chát.
Hắn muốn mạnh lên, có thể nắm giữ lực lượng chống lại cùng Huyết Điện, nhưng lựa chọn quên hết mọi thứ, cái này thật sự đáng sợ, quá tàn khốc.
– Thật xin lỗi.
Vân Phi Dương nhìn chúng nữ, tự trách.
– Để cho các nàng lo lắng.
– Trách ta.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Không có ngăn cản chàng.
Khi Vân Phi Dương một thân một mình ngồi trên Thần Ma Sơn, lâm vào xoắn xuýt, ý kiến nàng vô cùng… vô cùng trọng yếu.
Nhưng có lẽ quá hiểu hắn, Lâm Chỉ Khê lựa chọn chống đỡ.
Lần này có kỳ tích để Vân Phi Dương để khôi phục thất tình, khôi phục cảm tình.
Nhưng nếu như không có kỳ tích phát sinh, hắn có khả năng vĩnh viễn sẽ máu lạnh vô tình, sau cùng trở thành một khôi lỗ không có tư duy, không có cảm tình.
Đây không phải tình cảnh Lâm Chỉ Khê muốn nhìn, cho nên khi Vân Phi Dương chặt đứt thất tình lục dục, nội tâm của nàng vô cùng bất an, vô cùng hối hận, lúc ấy sao không ngăn cản hắn, sao không phản đối.
Mục Oanh cùng Lương Âm chúng nữ cũng hối hận.
Nếu như mình có thể chủ động phản đối, nam nhân mình sẽ không chặt đứt ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cũng sẽ không có tình cảnh như hiện tại.
– Nàng không sai.
Vân Phi Dương nói.
– Một mình ta sai.
Nói xong, quay người nhìn về phía Lão Tử Bất Bại đứng một bên, cười nói:
– Cám ơn.
Lời này là thật lòng.
Bởi vì địch nhân vốn có này của hắn không xuất hiện, không kích thích hắn một câu, Vân Phi Dương muốn khôi phục thất tình, cơ hồ là không thể.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
– Không nên hiểu lầm, ta chỉ muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi.
– Thật sao?
Vân Phi Dương nói.
– Từ hôm nay trở đi, ta nhận thua, ngươi thắng.
Chúng nữ vô cùng ngạc nhiên.
Tên này có thể nói ra hai từ nhận thua, thật không thể tưởng tượng.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
– Vân Phi Dương, lục dục của ngươi còn chưa trở về, đối với bất cứ chuyện gì đều vô dục vô cầu, chờ triệt để khôi phục, ta sẽ tìm đến ngươi phân thắng bại!”
“Xoát!”
Thi triển thân pháp, biến mất tại chỗ.
Lâm Chỉ Khê chung nữ lúc này mới tỉnh ngộ, chẳng trách nam nhân mình có thể nói ra lời nhận thua, nguyên lai lục dục còn chưa trở về, vô dục vô cầu.
Xác thực.
Lục dục không về, Vân Phi Dương chỉ nhớ lại trí nhớ cùng tình cảm, nhưng tính cách bây giờ là vô dục vô cầu.
Chứng minh tốt nhất là khi Lão Tử Bất Bại rời đi, hắn nhìn lấy cảnh sắc hợp lòng người xung quanh, cười nói.
– Nơi này không tệ, chúng ta có thể ẩn cư ở đây.
Hắn không có ham muốn, muốn an an ổn ổn ở lại một chỗ, hảo hảo làm bạn với nữ nhân mình, đền bù tiếc nuối trước kia.
Đổi lại trước kia, chúng nữ khẳng định hy vọng có thể cùng Vân Phi Dương ẩn cư, trải qua sinh hoạt không buồn không lo, nhưng giờ phút này lại từng người nhíu mày.
Hắn khôi phục tình cảm, trở về làm nam nhân kia.
Nhưng rất nhiều chuyện không có xử lý lại ẩn cư sơn dã, có thể chứ?
– Chàng thật muốn ẩn cư?
Lâm Chỉ Khê hỏi.
“Ừm.”
Vân Phi Dương nói.
Lâm Chỉ Khê nói
– Tốt, thì ẩn cư.
– Lâm tỷ tỷ
Mục Oanh ngạc nhiên.
Lâm Chỉ Khê dùng ánh mắt ra hiệu nàng không cần nói.
– Phía sau có một rừng đào, từ hôm nay trở đi, chúng ta ẩn cư ở nơi này đi.
– Được.
Liễu Nhu đồng ý.
Lương Âm chúng nữ còn lại đồng ý.
Dù sao, trong lòng các nàng, Lâm Chỉ Khê là thê tử thứ nhất của Vân Phi Dương, nắm giữ quyền nói chuyện tuyệt đối.
Thanh Nhã đại lục, Đào Hoa chi nguyên.
Vân Phi Dương mang theo chúng nữ dựng phòng trúc ở đây, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ ẩn cư sinh hoạt.
Bảy đạo lưu quang trên thương khung dần phai mờ, toàn bộ trần thế đại lục lần nữa khôi phục bình tĩnh như trước kia.
Chỉ là.
Sau bình tĩnh ngắn ngủi, vị diện nhất thời nháo nhào.
Vũ Thần Lý Hành Thiên biến mất khá lâu cầm kiếm giết đến tận Thông Ma Điện, lấy lực lượng một người diệt đi tứ đại hộ pháp, trong nháy mắt thiêu đốt toàn bộ giang hồ.