Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2431
Sau khi Dịch tiên sinh bố trí 200 ngàn tinh nhuệ cho bọn người La Mục thống lĩnh, bọn họ cải trang thành người bình thường lẫn vào các vị diện có phân đà Huyết Điện.
Thiên Nhược Kỳ mệnh lệnh tộc quần cao tầng chia thành tốp nhỏ đi theo bọn hắn phụ trách hiệp trợ.
Nếu như chỉ dựa vào quân đoàn Chân Vũ Thần Vực, đối kháng Huyết Điện phân đà không là vấn đề nhưng khẳng định sẽ trả giá đắt, cho nên song phương hợp tác hỗ trợ nhau, đây mới là phương án hoàn mỹ nhất.
-Thời gian chênh lệch không nhiều.
Bọn người La Mục tiềm phục tại các vị diện, xác định thời gian, lúc này mở ra đại thanh trừ, trong khoảnh khắc mấy chục cái phân đà Huyết Điện bị khóa, bị vô số đại quân trong ngoài vây khốn.
-Giết!
-Giết!
Binh lính Linh tộc kiêu dũng thiện chiến bộc phát khí tức xông vào từng cửa hàng, cũng xông nhập mật thất dưới đất cùng các thành viên đang cúng bái thạch tượng mở ra kịch chiến.
Một lúc lâu sau.
Các đại quân cùng nhau hành động đã diệt trừ mấy chục phân đà Huyết Điện.
Trận chiến này cũng không quá kịch liệt.
Bởi vì bọn người La Mục mỗi người thống lĩnh vạn lính, lại có cường giả Thiên Dực Tộc hiệp trợ, căn bản đơn phương nghiền ép.
Đi qua kiểm kê, hai mươi sáu phân đà bị diệt, thương vong gần 100 ngàn, con số này vô cùng to lớn, có thể mang đến đả kích không nhỏ cho Huyết Điện.
Quả nhiên.
Khi phân đường Huyết Điện xác định rất nhiều phân đà bị diệt, chấn động không nhỏ nhanh chóng truyền tin tức đến tổng bộ, cao tầng cũng giận tím mặt.
100 ngàn thành viên!
Tuy tu vi hơi thấp kém, so ra không bằng quân tinh nhuệ, nhưng dù sao cũng vất vả bồi dưỡng, một chút lại chết nhiều như vậy, người nào chịu đựng được?
Huống chi…
Giờ phút này chính là lúc cần dùng người.
Thương vong nhiều như vậy làm sao chống lại bách tộc?
-Đáng giận!
Một tên Đại Tôn Giả tức giận nói.
-Là ai làm!
Bởi vì hành động của Dịch tiên sinh vô cùng thần bí, lại nhanh chóng quyết đoán, cao tầng Huyết Điện cũng không biết người nào có thể trong nháy mắt diệt đi nhiều phân đà như vậy.
-Có phải Thiên Dực Tộc hay không?
Có người suy đoán.
Có thể nghĩ như vậy, cũng vì lúc trước Thiên Nhược Kỳ phối hợp với Vân Phi Dương nhiều lần xuất thủ.
Lại nói, trong bách tộc chỉ có Thiên Dực Tộc có thể mang đến phiền phức cho Huyết Điện, tộc khác sẽ chỉ ôm nhau sưởi ấm, bây giờ còn đang yên lặng quan sát, để lỡ thời cơ.
Thực ra Vân tộc cũng có thể mang đến thương tổn cho Huyết Điện, nhưng không biết sao sau khi Vân Phi Dương đánh mất cảm tình, đến nay cũng không có tin tức gì khiến cho tộc quần trên dưới đều rất bực bội, căn bản không có tâm tư đi quyết chiến với Huyết Điện.
-Không được.
Trên tộc điện, Thái trưởng lão Vân Vực nói.
-Ta muốn đi tìm tên kia, dù chân trời góc biển cũng phải đem hắn trở về.
-Thái trưởng lão, ta cũng đi!
Ngũ trưởng lão nói.
Thập Tam trưởng lão cùng trưởng lão khác cũng đứng lên.
Huyết mạch trong người Vân Phi Dương rất cao, tư chất lại mạnh, rất quan trọng đối với Vân Vực, phải bảo vệ hắn an toàn, nếu không thì không thể đối mặt với liệt tổ liệt tông dưới suối vàng!
Nhưng…
Vũ trụ lớn như vậy, làm sao đi tìm?
Dịch tiên sinh còn trù tính làm sao để công kích càng nhiều phân đà hơn.
Còn Vân Vực thì điều động thêm nhiều võ giả đi vào vũ trụ tìm kiếm Vân Phi Dương.
Còn về vũ trụ, vẫn đang bình tĩnh.
Nhưng rất nhiều cường giả lại có thể ngửi được, đây tuyệt đối là điềm báo trước khi bão táp đột kích.
Huyết Điện tuyệt đối sẽ không tình nguyện yên lặng, vũ trụ sẽ lại phải nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.
Bách Tộc Liên Minh cũng không ngốc.
Bọn họ tuy một mực cường điệu yên lặng quan sát, nhưng trên thực tế cũng chuẩn bị từ trong tối.
Nói tóm lại.
Vũ trụ nhìn như thái bình nhưng kì thực đang cuồn cuộn sóng ngầm.
Những sự tình này tạm thời không nói.
Chúng ta lại nói đến Vân Phi Dương một chút, sau khi hắn cùng Lâm Viễn Minh giao thủ đến cùng đã đi đâu?
Nơi hắn đến rất vắng vẻ cũng rất xa xôi, đừng nói Vân Vực, coi như điều động võ giả toàn vũ trụ cũng chưa chắc có thể tìm tới.
Nơi này gọi Thanh Nhã đại lục.
Khó trách bọn người La Mục tìm nửa ngày cũng không tìm được, thì ra tên này xuyên việt thời không, bay đến giới còn thấp hơn đại lục trần thế.
Thanh Nhã đại lục.
Là một nơi phong cảnh vô cùng u nhã, là vị diện thích hợp để ẩn cư.
Vân Phi Dương cùng Lâm Viễn Minh so chiêu tuy khiến người lui bại nhưng mình cũng chịu thương tổn, dung nhập hư không cấp độ sâu phiêu bạt đến vị diện này.
Tên này đần độn u mê dung nhập hư không cấp độ sâu, lại đần độn u mê đi ra.
Không thể không nói, hắn vô cùng may mắn!
Có lẽ thương thế quá nặng nên Vân Phi Dương thủy chung điều dưỡng ở vị diện này, cũng không rời đi.
Một mảnh sơn lâm đào hoa đua nở.
Thiếu nữ phổ thông cõng gùi thuốc hái thuốc, giẫm trên từng bậc thang phủ đầy rêu phong.
Nàng dừng lại nhẹ nhàng kéo tay áo lau đi mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn về phía đường kéo dài trường kì.
-Sắp đến rồi.
Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời phát ra vẻ kiên định, tiếp tục bước đi.
Sau nửa canh giờ.
Rốt cục nàng cũng đi lên tới đỉnh núi, nhìn một mảnh cảnh sắc mỹ lệ phía dưới, khuôn mặt bỗng mỉm cười rực rỡ.
Nghỉ ngơi một chút thiếu nữ lại tiếp tục đi, khi đi tới dưới một tảng đá lớn, thì cười.
-Đại ca ca, ngươi vẫn còn ở đây sao?
Trên tảng đá lớn có một người ngồi xếp bằng, khuôn mặt bị che khuất căn bản không cách nào thấy rõ tướng mạo.
Mấy tháng trước, thiếu nữ phát hiện tên quái nhân này, mới đầu cũng không thèm để ý, nhưng mỗi lần đi ngang qua hắn vẫn đều ngồi xếp bằng tại chỗ, thuận tiện nên nàng tới hỏi thăm.
Đáng tiếc, bất luận hỏi như thế nào tên quái nhân kia vẫn thủy chung không nói một lời, thậm chí nàng hoài nghi có phải đây một bộ thi thể hay không?
Thiếu nữ hái thuốc cũng dần quen thuộc.
Mỗi ngày lên núi hái thuốc, mỗi lần đi ngang qua nơi này đều sẽ chủ động hỏi thăm, dù biết đối phương không trả lời.
-Đại ca ca, ngươi ngồi ở chỗ này mấy tháng cũng không chuyển vị trí, cũng không có ăn, ngươi không đói bụng sao? Hôm qua gia gia chưng bánh bao lớn, ta mang đến mấy cái, nếu như ngươi đói thì lấy ăn đi.
Thiếu nữ thiện lương chọt chọt chân đặt bánh bao ở mép cự thạch, sau đó nâng gùi thuốc phía sau rời đi.
Cũng không lâu lắm, quái nhân thủy chung ngồi xếp bằng nhẹ nhàng quay đầu, nhìn cái bánh bao bên cạnh, sợi tóc ở giữa lấp lóe hai đạo u quang.
-Ta là ai, đây là nơi nào?
Hắn nhẹ giọng, thanh âm hơi vẻ khàn khàn, sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên ngơ ngác nhìn như một người điên.
-Nhớ rồi…Ta là Vân Phi Dương, ta muốn diệt Huyết Điện!
Tên quái nhân này vẫn ở đây lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực.
Vù vù!
Gió mát phất phơ thổi, thổi ra mái tóc rối bời lộ ra khuôn mặt hắn.
Tuy hơi tái nhợt, tuy nhìn rất suy yếu, nhưng không thể nghi ngờ đó chính là Vân Phi Dương!
Ùng ục.
Đột nhiên, cái bụng kêu lên.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ tay lên, cầm bánh bao bên cạnh lên, bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Đây không phải sơn hào hải vị, vẻn vẹn chỉ là ngũ cốc tạp lang, nhưng vì thương thế lại thật lâu chưa ăn nên hắn ăn như mỹ vị.
Rất nhanh, hai cái màn thầu đã bị quét sạch, Vân Phi Dương vẫn chưa thỏa mãn nói.
-Vẫn đói…