Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2432
Ngày thứ hai, thiếu nữ hái thuốc leo lên núi, nhìn thấy bánh bao mình thả trên thạch đầu biến mất, ngạc nhiên nói.
– Bánh bao đâu mất rồi?
– Ta ăn rồi.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
Nghe hắn đột nhiên nói chuyện, thiếu nữ hái thuốc vui vẻ.
– Đại ca ca, ngươi rốt cục nói chuyện!
– Còn có nữa không?
Vân Phi Dương nói.
– Ta muốn ăn.
– Có! Có!
Thiếu nữ hái thuốc cười nói.
– Ta hiện tại về nhà lấy cho đại ca ca!
Nói rồi không thèm đi hái thuốc, cõng gùi thuốc đi xuống núi, chờ lần nữa trở về, đặt trên đá lớn năm cái bánh bao lớn.
– Không có đồ ăn khác?
Vân Phi Dương hỏi.
Thiếu nữ hái thuốc khổ sở nói.
– Ta và gia gia ở trong sơn dã, có thể có bánh bao ăn đã rất xa xỉ.
“Xoát!”
Đột nhiên, lưu quang lấp lóe, vài lá vàng rơi xuống trước mặt nàng.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Đi thôn trấn chân núi mua chút thịt rượu, còn lại để cho mình xài.
“Oa!”
Thiếu nữ hái thuốc há hốc mồm.
– Cái này…đây là vàng sao!
Sinh hoạt trong vị diện trần thế, lại vô cùng nghèo khó, chưa từng gặp qua vàng lá kim quang lóng lánh.
– Đừng nói nhảm.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Nhanh đi.
Thiếu nữ hái thuốc bình tĩnh trở lại, vội vàng cầm vàng lá xuống núi.
Khi nàng lần nữa trở về lại mang theo một lão giả lớn tuổi, cũng nói.
– Gia gia, vàng lá do đại ca ca cho ta.
Lão giả cao tuổi đánh giá người tuổi trẻ trước mặt, hai con ngươi đục ngầu hiện ra tia ngạc nhiên.
Trong hoang sơn dã lĩnh, có thể tùy tiện lấy ra vàng lá, thân phận sợ rằng không đơn giản.
Vân Phi Dương không nhịn được nói.
– Thịt rượu đâu?
– Mang đến.
Thiếu nữ hái thuốc vội vàng đưa tay vào trong gùi thuốc lấy ra thức ăn đã được đóng gói cùng hai vò rượu, cẩn thận đặt xuống thạch đầu.
“Hưu!”
Thịt rượu không gió tự bay lên phiêu nhiên rơi vào trước người Vân Phi Dương.
Nhìn thấy thịt rượu bay qua, thiếu nữ hái thuốc xoa xoa con mắt, khó tin nói:
– Nằm mơ sao?
Lão giả cao tuổi khẽ nhíu mày.
– Tiểu hữu có thể cách không lấy vật, chắc hẳn đã bước vào Vũ Sư?
“A?”
Thiếu nữ hái thuốc che miệng.
– Đại ca ca là cường giả Vũ Sư?
Thanh Nhã đại lục không khác gì nhiều Vạn Thế đại lục khi xưa, hệ thống võ đạo cũng sử dụng Vũ Đồ, Vũ Sư, Vũ Vương các bậc.
Thật ra ở trần thế, hệ thống võ đạo loại này thường được dùng nhất, có đại lục đặc biệt độc hành, phân chia nhiều thêm trong từng cảnh tới nhưng căn bản vẫn như các nơi khác.
– Vũ Sư?
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ chưởng, vỗ tới giấy dán vò rượu, ngửa đầu uống một miệng lớn, nói.
– Ở trước mặt ta, con kiến hôi cũng không bằng.
Nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên, tồn tại như Thần, nhắc đến Vũ Sư thật không có tư cách so sánh.
Dù Vân Phi Dương hiện tại bị thương không có đạt đến trạng thái đỉnh phong, một ánh mắt, một cử chỉ rất nhỏ, đừng nói diệt cả đại lục trần thế, coi như diệt cả một Giới cũng dễ như trở bàn tay.
Vũ Sư liền con kiến hôi cũng không tính?
Cao tuổi lão giả cười nói.
– Tiểu hữu nói chuyện phóng khoáng như thế, chẳng lẽ đã bước vào Vũ Vương?
– Vũ Vương
Thiếu nữ hái thuốc trợn tròn.
Trong nhận thức cuả nàng, Vũ Vương tuyệt đối là bá chủ một phương trong Thanh Nhã đại lục, đại nhân vật chân chính!
Vân Phi Dương ăn một miếng thịt, nói.
– Nhóc con, đừng đi suy đoán tu vi ta, bởi vì điều này đối với ngươi cũng chỉ như tinh thần đại hải, nhìn không thấu, sờ không được.
Hắn đánh mất tình cảm, không còn vô sỉ, nhưng trang bức vẫn còn.
“Khụ khụ “
Lão giả cao tuổi ho khan vài tiếng, hiển nhiên bị một tiếng nhóc con làm sặc.
Vân Phi Dương không có để ý tới hắn, chuyên chú vào dùng bữa uống rượu, rất nhanh hai vò mỹ tửu đã bị uống sạch.
– Nhóc con.
Tiện tay ném vò rượu, hắn lảo đảo đứng lên, nói.
– Nể tình tôn nữ của ngươi đưa bánh bao, đưa thịt rượu, hôm nay ta sẽ giúp ngươi loại trừ bệnh dữ, khôi phục tu vi vốn có.
Lão giả nghe vậy, ánh mắt hãi nhiên.
Hắn nhìn qua không khác người bình thường, kì thực có thương tích trong người cho nên tu vi mất hết, vì tránh kẻ thù, chỉ có thể mang cháu gái ẩn cư sơn lâm.
“Xoát!”
Đột nhiên, một cỗ hấp lực bạo phát, lão giả không bị khống chế bay lên thạch đầu, rơi vào trước mặt Vân Phi Dương, vẻ hãi nhiên trong ánh mắt càng thêm mãnh liệt.
Cỗ lực lượng vừa rồi quả thực kinh khủng.
Dù mình ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa từng cảm thụ qua, sau đó run rẩy nói.
– Ngươi…ngươi là phía trên Vũ Thần?!
– Phía trên Vũ Thần?
Vân Phi Dương nỉ non.
– Rác rưởi.
“Vù vù!”
Khi nói chuyện, một tay dán sau lưng hắn, rót vào Sinh Mệnh pháp tắc, uẩn dục kinh mạch cùng ngũ tạng lục phủ bị hao tổn.
Lão giả không chỉ có thương tổn, bên trong thân thể còn có độc tố.
Bất kỳ một y đạo thánh thủ nào của trần thế đều bất lực, nhưng trước mặt Vân Phi Dương, dù người mang bệnh nan y cũng có thể tay đến bệnh trừ.
“Vù vù!”
Sinh Mệnh pháp tắc rót vào, độc tố màu đen bị đẩy ra.
Đan điền lão giả bắt đầu phát triển, không đứt đoạn ngưng tụ thiên địa thuộc tính, cả người từ già nua trở nên càng có tinh thần.
– Gia gia thay đổi
Thiếu nữ hái thuốc kinh ngạc che miệng.
Từ khi có trí nhớ đến nay, gia gia một mực bị bệnh quấn thân, vì thế khi nàng mười mấy tuổi đã bắt đầu lên núi hái thuốc.
“Xoát!”
Một lúc sau, Vân Phi Dương thu tay lại.
Lão giả già nua lúc trước như ánh nắng toả sáng, cả người trở nên bừng bừng sức sống.
– Làm sao có thể
Hắn ngơ ngác đứng nguyên chỗ, hai tay hơi nắm chặt, cảm thụ được tu vi cùng cảnh giới đã từng mất đi, nhất thời kích động khó kiềm chế.
“Ha ha ha!”
Lão giả ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong hốc mắt ngưng tụ nước mắt.
“Vù vù!”
Khí tức cường thế bạo phát quanh người hắn, ngày càng nồng đậm, cho đến khi dừng lại tại Vũ Thần!
Nguyên lai, lão giả ẩn cư sơn lâm lại là một Vũ Thần, khó trách lúc suy đoán cảnh giới Vân Phi Dương, nói Vũ Sư, Vũ Vương đều không chút rung động.
– Thông Ma Điện!
– Đại Đạo Minh!
Lão giả thu hồi nụ cười, ánh mắt phát ra lạnh lùng.
– Lý Hành Thiên ta trở lại đỉnh phong, thế sẽ lấy lại công đạo vì hơn ba ngàn miệng ăn đã chết đi của Lý gia ta!
– Gia gia…
Thiếu nữ hái thuốc sững sờ nhìn gia gia.
Một khắc này, nàng cảm giác hắn rất lạ lẫm, tựa như đổi thành một người khác!
“Xoát!”
Lý Hành Thiên quay người, ôm quyền nói.
– Đa tạ tiền bối khôi phục tu vi cho Lý mỗ, đại ân như thế, cả đời khó quên!
Lúc này hắn rõ ràng ý thức được, thực lực người này hơn mình xa, nhìn qua rất trẻ trung, hẳn cố ý bảo trì dung mạo.
Vân Phi Dương có chút say, nói.
– Đi thôi, đi thôi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.
– Vãn bối cáo từ.
Lý Hành Thiên khôi phục tu vi Vũ Thần mang cháu gái rời đi.
Hắn biết, thế ngoại cao thủ dạng này, tính tình cổ quái, không được thân cận quá mức.
Đêm tối.
Vân Phi Dương yên tĩnh nằm trên thạch đầu, nhìn lấy ngôi sao đầy trời, nỉ non.
– Làm gì một mực lén lén lút lút núp trong bóng tối?
“Hưu —— “
Dưới bóng đêm, một đạo lưu quang phiêu nhiên rơi xuống ngọn núi phía trước, mượn nhờ ánh trăng có thể rõ ràng nhìn thấy, đó là một người trẻ tuổi mang mũ rộng vành, cõng huyết kiếm.
Là ai?
Rất hiển nhiên, Lão Tử Bất Bại!
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Ngươi là ai?
Lão Tử Bất Bại đứng trên ngọn núi, gương mặt băng lãnh vạn năm không thay đổi không có bất kỳ biểu lộ, nói..
– Cừu nhân cả ngươi.
– Muốn đánh nhau?
Vân Phi Dương nói.
Lão Tử Bất Bại nói.
– Ngươi chặt đứt thất tình lục dục đã bước vào nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên, ta tạm thời không phải đối thủ.
Con hàng này rất khó khi thừa nhận không phải đối thủ của Vân Phi Dương, thật phi thường không dễ dàng.
Vân Phi Dương nói.
– Đã không phải đối thủ của ta thì đừng chướng mắt ở chỗ này, mau mau xéo đi.
Lão Tử Bất Bại nhìn hắn, nói.
– Vì mạnh lên, chặt đứt thất tình lục dục, làm một người còn lãnh huyết hơn ta, đây chính là võ đạo ngươi truy cầu?