Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2430
Phụ thân mất đi thất tình lục dục, lại không rõ tung tích, Vân Vô Ưu chỉ có thể nghĩ đến đi tìm Trầm Thiên Hành, kết quả lại khiến tâm tình bực bội, xuất ngoại du ngoạn.
-Ai.
Nhìn tin trên bàn, hắn bất đắc dĩ thở dài.
Trầm viện trưởng không giúp đỡ, bây giờ nên gì?
Vân Vô Ưu sợ rằng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, sở dĩ Trầm Thiên Hành rời đi cũng bởi vì Vân Phi Dương chặt đứt thất tình lục dục, dù sao việc này do một tay hắn thúc đẩy.
-Ai.
Trầm Thiên Hành đứng tại một vị diện nào đó, thở dài một tiếng.
-Tiểu gia hỏa, không phải viện trưởng không muốn giúp ngươi, mà bất lực.
-Trầm Thiên Hành!
Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh không cam lòng.
-Đồ nhi ta bị ngươi chỉnh thành bộ dáng này, ngươi còn có tâm tình du lịch thiên hạ?
Người nào?
Thái Vũ!
Khóe miệng Trầm Thiên Hành co giật.
-Ta đã nói hậu quả cho đồ nhi ngươi, là hắn nhất định hành động cực đoan như vậy, cái này không trách ta được.
Đúng là như vậy.
Hắn chỉ đường tắt, vẫn do Vân Phi Dương muốn làm, người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm hành vi của mình.
-Đừng nói nhảm.
Thái Vũ nói.
-Sự việc đã phát sinh, ngươi nhanh nghĩ biện pháp khắc phục.
Trầm Thiên Hành lắc đầu.
-Lục Dục Chi Cảnh bị hắn hủy diệt, không có cơ hội tu sửa thất tình lục dục, ta làm sao khắc phục?
-Lục Dục Chi Cảnh bị diệt?
Thái Vũ nói.
-Cái này thật khó giải quyết, đồ nhi ta ngoan như vậy chẳng lẽ ngươi muốn hắn một mực trầm luân đi xuống trở thành một kẻ không có cảm tình, động vật máu lạnh?
Trầm Thiên Hành nói.
-Nhanh ra khỏi Hồng Mông chi cảnh đi, bây giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn.
-Ra không được.
Thái Vũ khổ sở nói.
-Ta bị một đám lão quái vật cuốn lấy, nhất định phải phân thắng bại.
Trầm Thiên Hành khẽ giật mình nói.
-Trên đời này còn có người có thể cuốn lấy ngươi?
Ai.
Thái Vũ nói.
-Ngươi không biết Hồng Mông chi cảnh biến thái cỡ nào đâu, lão quái vật có thể đặt chân ở chỗ này, từng kẻ đều không phải đèn cạn dầu.
Ánh mắt Trầm Thiên Hành nóng rực.
-Nghe ngươi kiểu nói này, ta thật muốn vào xem.
-Đến đây.
Thái Vũ nói.
-Ta cũng đang nhàm chán.
Trầm Thiên Hành nói.
-Nếu như ta đi, đồ nhi ngươi sẽ bị Huyết Tổ để mắt tới, sợ gặp phải nguy hiểm.
-Không có việc gì.
Thái Vũ nói.
-Sinh tử do mệnh, giàu có nhờ trời, hắn sống hay chết kiếp số đều đã định, người ngoài không cách nào can thiệp.
…
Khóe miệng Trầm Thiên Hành co giật.
Tuy nói như vậy, nhưng một sư tôn quả quyết bỏ mặc đồ nhi phó thác cho trời, như thế cũng quá tàn nhẫn.
Nếu như Vân Phi Dương có thể nghe được tâm ý Trầm viện trưởng, nếu như tư duy hắn còn khoẻ mạnh, khẳng định ngẩng đầu bốn mươi lăm độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, thở dài một tiếng nói.
-Ta đã quen rồi.
-Tới hay không?
-Đến!
-Với tu vi ngươi cưỡng ép đột phá Hồng Mông chi cảnh hẳn không có vấn đề, ta ở chỗ này chờ ngươi đến.
Thái Vũ nói.
-Được.
Trầm Thiên Hành phất tay, trong hư không bay ra thanh kiếm bảy thước, hắn tiêu sái đạp vào hóa thành kiếm mang bay vút đi.
Ngày hôm đó.
Kiếm ý tràn ngập vũ trụ, thật lâu không thể tán đi.
Rất nhiều võ giả cảm nhận được kiếm ý cường thế không khỏi bị rung động thật sâu, kinh hô.
-Đại Đạo Huyền Tiên!
-Người kia đi rồi sao?
Huyết Tổ tại Huyết Hải Chi Cảnh không phát hiện được khí tức Trầm Thiên Hành liền buông lỏng một hơi, thản nhiên nói.
-Vũ trụ này không còn ai có thể làm khó dễ được ta?
Vân Vô Ưu trở về Chân Vũ Thần Vực, nói sự việc cho Hiên Viên Vấn Thiên nghe, khó hiểu nói.
-Trầm viện trưởng rất ít khi rời đi cung điện, tại sao lại đột nhiên tâm tình bực bội, muốn đi du ngoạn?
Không bình thường, không thích hợp nha.
Tuy hắn thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng sẽ không nghĩ tới, bởi vì Trầm Thiên Hành đang tự trách mình đã để Vân Phi Dương mất phương hướng, cố ý lựa chọn trốn tránh.
-Ai.
Vân Vô Ưu cau mày.
-Hiên Viên học trưởng, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Thân là con của người, phụ thân không có tình cảm lại không rõ tung tích, hắn rất gấp gáp.
Hiên Viên Vấn Thiên nói.
-Theo ta được biết, Thái trưởng lão Lâm Vực cũng không làm gì được Vân học đệ, hẳn là hắn vẫn an toàn, việc cấp bách bây giờ vẫn là kế thừa ý chí hắn đấu tranh cùng Huyết Điện đến cùng.
-Được.
Vân Vô Ưu nắm tay lại.
Dù phụ thân không có cảm tình nhưng vẫn muốn quyết chiến Huyết Điện, thân là con của hắn há có thể nhát gan!
Theo đề nghị của Hiên Viên Vấn Thiên, Vân Vô Ưu lệnh Dịch tiên sinh thống lĩnh 200 ngàn binh lính tinh nhuệ tiến về Thiên Dực Vực.
Bọn người Phá Cổ Tiên Đế, Hồ Đồ Tiên Đế xin chiến.
Chân Vũ Thần Vực có thể may mắn sống sót sau xâm lược của Tác La Vực cũng đã đại nhất thống lại không ngừng cường đại, hết thảy đều vì Vân Phi Dương.
Bọn họ nguyện ý xuất chiến dù máu nhuộm sa trường!
Thiên Dực Vực.
200 ngàn tinh nhuệ chi sư của Chân Vũ Thần Vực đứng chỉnh tề, ánh mắt nghiêm nghị.
Đây đều là binh lính Linh tộc.
Bọn họ trải qua chiến trường ở ngoại vực chống lại Thần Ẩn đế quốc, còn tham dự qua nhất thống Chân Vũ Thần Vực, có thể nói thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú!
Thực lực có thể dùng tư nguyên chậm rãi đề thăng, nhưng trải qua vô số lần chiến hỏa tẩy lễ lão binh lại rất trân quý.
Dù thực lực tộc nhân Thiên Dực Tộc mạnh hơn nhưng đứng trước 200 ngàn binh lính Linh tộc từng chân chính chém giết tại chiến trường, bất luận lực hành động hay lực chấp hành đều có thể bị miểu sát thành cặn bã!
Cái này không sai.
Khi bọn hắn đứng chỉnh tề, quanh thân phát ra chiến ý mãnh liệt, dòng chính cùng cao tầng Thiên Dực Tộc đều động dung.
Đây tuyệt đối là một đội quân tinh nhuệ có thể đánh trận đánh ác liệt!
-Dịch mỗ bất tài.
Dịch tiên sinh thân mang quân phục, chắp tay nói.
-Tạm làm chủ soái, thống lĩnh toàn quân.
Mưu sĩ này đi theo Mộc thành chủ trị quốc còn có tài lĩnh quân, nhưng vì có Chiến Tranh Chi Thần – Gia Cát Cẩm nên thủy chung chuyên chú nội chính, rất ít tham dự quân chính.
Ngày hôm nay Vân Phi Dương biến mất, không thấy bóng dáng Gia Cát Cẩm, hắn tiếp nhận soái ấn thống lĩnh đại quân cử hành đại hội Thệ Sư.
Cái này cũng chứng minh, cho dù Vân Phi Dương biến mất, huynh đệ hắn hay thế lực hắn bồi dưỡng sẽ không vì vậy mà trở nên quần long vô thủ, đại loạn trong lòng!
Như Hiên Viên Vấn Thiên, hay như Dịch tiên sinh.
Tại thời khắc nguy cơ bọn họ có thể đứng ra tiếp nhận đại kỳ, để nhân tâm không loạn, quân tâm không loạn!
Nhìn uy vũ chi sư, nhìn bọn người La Mục mặc giáp ra trận kia, Thiên Nhược Kỳ thầm nghĩ.
-Tên kia đến cùng trải qua cái gì mới có thể bồi dưỡng được huynh đệ, quân đoàn có thể cam nguyện xông pha khói lửa vì hắn?
Việc này nói rất dài dòng.
Sau khi đại hội Thệ Sư kết thúc, lúc này Dịch tiên sinh gọi các tướng lãnh La Mục, bắt đầu thương nghị làm như thế nào nhằm vào Huyết Điện.
Hiên Viên Vấn Thiên nói.
-Thực lực phân đường đối phương rất cường hãn khó có thể chống lại, chỉ có thể nhằm vào phân đà Huyết Điện.
Dịch tiên sinh xem xét tỉ mỉ tinh không địa đồ, nói.
– Tổ chức này có thể phát triển quy mô cho tới bây giờ, tuyệt đối có dã tâm cực lớn! Chúng ta muốn cùng đối kháng…
Nghĩ một lát, nói.
-Điều duy nhất có thể làm chính là trong thời gian ngắn nhất gạt bỏ phân đà bọn họ, cho đả kích trí mạng!
-Ý Dịch tiên sinh là?
Hiên Viên Vấn Thiên nhìn hắn.
Dịch tiên sinh chỉ lên mấy chục phân đà trên bản đồ, mục quang lãnh lệ nói.
-Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải toàn diệt những phân đà này!