Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2392
Thanh âm hùng hậu vang lên trong Tịnh Thổ.
Mỗi một câu, mỗi một chữ đều ẩn chứa Phật Ý cao thâm.
Thiên Nhược Kỳ nghe được lơ ngơ, Pháp Tể thì lâm vào trầm mặc như đang phân tích cái gì.
Hình như hắn có chút ngộ, ánh mắt đột nhiên như hiểu rõ.
Xoát!
Pháp Tể lần nữa ngồi xếp bằng xuống, cẩn thận đi lĩnh hội kinh văn.
Thiên Nhược Kỳ không để ý đến hòa thượng này, ánh mắt thủy chung nhìn Vân Phi Dương, nghĩ thầm, tên đó đang lĩnh hội phật pháp trong song Thụ thật sao?
Nói lĩnh hội cũng đúng, mà không lĩnh hội cũng đúng.
Bởi vì hiện tại Vân Phi Dương đang bị kinh văn quán thể, sau khi tiến vào một trọng cảnh khác, hắn đã không còn chút tư tưởng gì như linh hồn thoát xác du tẩu trong hắc ám cùng ánh sáng.
Máu trong cơ thể sau khi được kinh văn dung nhập dần dần biến thành kim sắc, giữa mi tâm xuất hiện chữ Vạn kim sắc.
Thiên Nhược Kỳ kinh ngạc nói.
-Thành Phật rồi hả?
Theo nàng biết, bất luận võ giả nào lĩnh ngộ được phật pháp đều sẽ ngưng tụ chữ Vạn, tỉ như hòa thượng đầu trọc kia, giữa lông mày hắn có chữ Vạn.
Hưu!
Bỗng dưng chữ Vạn trên trán Vân Phi Dương đột ngột biến mất như chưa có gì xảy ra.
Thiên Nhược Kỳ không hiểu gì.
-Sao lại không còn nữa?
Vân Phi Dương tiếp tục ngồi yên đấy.
Linh hồn không ngừng phiêu đãng, phật quang quanh thân càng thêm mãnh liệt.
Một khắc này, Phật khí trong Tịnh Thổ bị phật quang áp chế, Thiên Nhược Kỳ cảm giác giống như hắn đã hóa thành Phật!
Cũng không biết qua bao lâu.
Đột nhiên Vân Phi Dương mở mắt ra, hai đạo kim quang lóe lên một cái rồi biến mất, khí chất như có biến hóa rất lớn.
Loại khí chất này không phải cao quý, mà cho người ta một cảm giác vô cùng ôn hòa.
Uy.
Thiên Nhược Kỳ yếu ớt nói.
-Ngươi không sao chứ?
-Không việc gì.
Vân Phi Dương cười nói.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Ngươi lĩnh ngộ được phật pháp ẩn chứa trong song Thụ?
Vân Phi Dương lắc đầu.
-Phật pháp vô biên, ta là phàm nhân làm sao có thể lĩnh ngộ đây.
Thiên Nhược Kỳ khó hiểu nói.
-Nếu không lĩnh ngộ được vậy sao vừa rồi trán ngươi lại xuất hiện chữ Vạn?
Vân Phi Dương cười nói.
-Có lẽ vì kinh văn chi ým mà ta lĩnh hội?
Thiên Nhược Kỳ lườm hắn một cái.
-Đã hiểu kinh văn còn nói không hiểu được phật pháp.
Vân Phi Dương nói.
-Hiểu rõ kinh văn và lĩnh hội phật pháp là hai khái niệm khác nhau.
Hắn gây dựng lại trình tự để dung nhập kinh văn giải thể vào trong kinh mạch và máu, nhưng lý giải đối với phật pháp vẫn như một tờ giấy trắng.
Phật pháp huyễn hoặc khó hiểu.
Người như Vân Phi Dương có thể nhìn ra kinh văn chi ý trong song Thụ nhưng cái gọi lĩnh ngộ thì còn xa lắm.
Có lẽ dùng cả đời chưa hẳn có thể khai thông, có lẽ một ngày kia tự dưng thì lĩnh ngộ được.
Vân Phi Dương đứng dậy, nói.
-Chúng ta đi thôi, đi tìm sáu phật thụ khác.
Kinh văn trong song Thụ đã được ghi lại, hắn cũng hiểu rõ bước kế tiếp khẳng định phải đi lĩnh hội song Thụ.
-Hắn làm sao bây giờ?
Thiên Nhược Kỳ nhìn về phía Pháp Tể.
Vân Phi Dương nói.
-Phật pháp cao thâm, cứ để một mình hắn ở chỗ này lĩnh ngộ đi.
Nói xong hắn đứng dậy đi.
Vân Phi Dương tìm đến Tứ Khô Tứ Vinh thụ hy vọng có thể nhờ vào đó lấy đi Thụ trong Tịnh Thổ, Pháp Tể tìm kiếm là phật pháp chí cao cho nên khẳng định sẽ hao tốn rất nhiều thời gian.
Nếu như có thể hiểu rõ, đối với phật pháp sẽ có đề bạt không nhỏ.
-Đông Tây Nam Bắc đều có song Thụ, vậy trước hết chúng ta tìm ở phía Nam đi.
Vân Phi Dương nói.
Trên đường đi hai người vẫn cẩn thận từng li từng tí, sợ kinh động Viễn Cổ hung thú trốn xung quanh trong Tịnh Thổ.
Có lẽ là duyên phận.
Đi một lúc lâu sau, Vân Phi Dương lần nữa đã đi vào một phương Tịnh Thổ, đứng trước Thanh Xuân Vĩnh Trú Thụ.
-Chúng ta lách qua đi.
Thiên Nhược Kỳ nói.
Lúc trước kinh động rắn dẫn tới hơn mười con hung thú truy sát, sau cùng còn kinh động Đại Bằng Kim Sí Điểu nên nàng rất kiêng kị.
Vân Phi Dương cười nói.
-Cứ đi như vậy có phải có chút quá đáng tiếc hay không.
Nhìn thấy tên này mỉm cười, Thiên Nhược Kỳ khẽ nhíu mày.
-Ngươi sẽ không đi hái Thanh Xuân Vĩnh Trú Quả nữa đấy chứ?
-Không có.
Vân Phi Dương nói.
Thiên Nhược Kỳ buông lỏng một hơi.
Ánh mắt Vân Phi Dương nóng rực nói.
-Loại Thần Thụ này có thể giữ vững thanh xuân, ta đương nhiên muốn nhổ tận gốc mang đi!
Thiên Nhược Kỳ ngây người.
Xoát!
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nâng tay lên, kim sắc thuộc tính nổi lên cuồn cuộn, trong nháy mắt bay về Tịnh Thổ.
Đây là Phật khí?
Thiên Nhược Kỳ vô cùng kinh ngạc.
Trên thực tế, thuộc tính Vân Phi Dương ngưng tụ ra cũng không phải Phật khí, mà là lực lượng trong kinh văn đã được ngưng tụ trong đan điền.
Vù vù!
Kim sắc thuộc tính tràn ngập bao phủ cả Thanh Xuân Vĩnh Trú Thụ, Vân Phi Dương thao túng tâm niệm lấy cả cái cây đưa vào tạo hóa giới chỉ.
-Không thể nào!?
Nhìn Tịnh Thổ trụi lủi, Thiên Nhược Kỳ trợn tròn con mắt.
Lấy đi Thần Thụ của Khô Vinh chi cảnh phải lĩnh ngộ phật pháp trong Tứ Khô Tứ Vinh, cái này thực sai lầm.
Xác thực mà nói…
Chỉ cần lĩnh hội kinh văn chi ý mà không cần lĩnh ngộ phật pháp cao thâm cũng có thể lấy Thụ trong Tịnh Thổ.
Hành động vừa rồi của Vân Phi Dương chính là một ví dụ.
Hắn chỉ phỏng đoán ý nghĩa trong kinh văn, đối với phật pháp cao siêu hơn thì không có lĩnh ngộ, chỉ dựa vào đó mà hắn đã có thể thu Thanh Xuân Vĩnh Trú Thụ vào tạo hóa giới chỉ.
Vấn đề khác là…
Thụ bị lấy đi vậy đại xà thủ hộ đâu?
Cùng bị đưa vào tạo hóa giới chỉ.
Rống!
Đại gia hỏa phát hiện mình đang ở trong một vị diện kỳ quái, nhất thời lao từ trên cây xuống, há miệng máu gầm thét.
Vân Phi Dương cười lạnh.
-Ở địa bàn của ta, dù thực lực ngươi thông thiên cũng phải chịu thua thôi.
Khi đang nói chuyện, áp lực mênh mông từ trên trời giáng xuống trực tiếp phong tỏa đại xà, ép nó nằm co quắp trên mặt đất, ánh mắt vô cùng hãi nhiên.
Con người trước mắt có thể khống chế thiên địa trói buộc mình, chẳng lẽ là Chúa Tể vị diện này?
Viễn Cổ hung thú mạnh đến nổi có thể so với Đại Tôn Giả, một khi tiến vào tạo hóa giới chỉ có đầy đủ quy tắc Thiên Đạo cuối cùng cũng chỉ có thể bị áp chế, dù mạnh cũng không làm gì được!
Sau khi áp chế rắn, Vân Phi Dương cũng không bức bách nó ký kết khế ước với mình.
Một là khẳng định đối phương sẽ không đồng ý.
Hai là tu vi quá mạnh, cưỡng ép ký kết khế ước sẽ dẫn đến chuyện ngoài ý muốn.
-Ngươi hãy ở lại chỗ này thật tốt đi.
Vân Phi Dương ra lại bên ngoài, nói.
-Chúng ta đi.
-Ách?
Thiên Nhược Kỳ lấy lại tinh thần, nói.
-Thanh Xuân Vĩnh Trú Thụ bị ngươi lấy đi thật sao?
-Ừm.
Vân Phi Dương đáp.
Thiên Nhược Kỳ nhìn hắn, nói.
-Còn nói mình không lĩnh ngộ phật pháp?
…
Vân Phi Dương rất bất đắc dĩ.
Quả thực mình không có lĩnh ngộ, chỉ dựa vào kinh văn chi ý để lấy Thụ đi thôi.
Hai người tiếp tục đi.
Sau khi Vân Phi Dương lấy được Thanh Xuân Vĩnh Trú Thụ cũng không tiếp tục đi lĩnh hội, không phải không muốn mà kinh văn chi ý đã nhược hóa, căn bản không có cách trừ tận gốc.
-Vẫn mau chóng tìm tới hai phật thụ khác thôi.
Vân Phi Dương mang theo Thiên Nhược Kỳ tiếp tục hướng về phía Nam, đi hơn nửa ngày mới tìm được song thụ Nhạc cùng Vô Nhạc.