Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2391
Vân Phi Dương vừa đứng trước hai Thụ Thường cùng Vô Thường bỗng nhiên chưởng ấn ẩn chứa phật pháp vô biên áp xuống để hắn không có bất cứ cơ hội nào né tránh, cuối cùng bị oanh trúng.
Trong Tịnh Thổ tuy không có Viễn Cổ hung thú nhưng lại có nhất Phật trận thần thánh, người tự tiện bước vào chắc chắn sẽ phải bị chiếu cố.
Vân Phi Dương không kiêng nể gì cứ như vậy mà đến, đúng như Pháp Tể nói —— đáng đời!
Cũng may, khí thế chưởng ấn khắc vạn chữ tuy khủng bố, nhưng dù sao cũng lòng dạ từ bi, Vân Đại Tiện Thần bị oanh trên mặt đất chỉ có chút chật vật cũng không bị thương gì lớn.
Đương nhiên…
Bởi vì trong người hắn còn có Tử Liên Nghiệp Hỏa.
Nếu như đổi lại Lão Tử Bất Bại không có duyên với Phật, còn có âm tà khí tức, sợ rằng đã bị mạt sát tại chỗ.
-Đáng giận…
Vân Phi Dương nằm rạp trên mặt đất một mặt sụp đổ.
Vốn cho rằng trong Tịnh Thổ không có Viễn Cổ hung thú thì mình đã an toàn, ai có thể nghĩ lại bị chưởng ấn thình lình oanh tới chứ.
Xoát!
Pháp Tể đứng trước mặt hắn, chắp tay nói.
-A di đà phật!
Vân Phi Dương kinh ngạc nói.
-Hòa thượng, tại sao ngươi đến lại không bị công kích?
Pháp Tể cười nói.
-Bởi vì trong lòng ta có Phật.
…
Vân Phi Dương im lặng.
Hắn đã từng là một tiểu hoà thượng bây giờ đã là một cao tăng.
Thiên Nhược Kỳ cũng bước vào vùng tịnh thổ, cũng không bị chưởng ấn oanh kích khiến Vân Phi Dương rất phiền muộn.
Chẳng lẽ mình xui xẻo? Mới bị chiếu cố?
Không phải xui xẻo, mà vì tâm tính.
Pháp Tể có thể đi vào bởi vì hắn thuộc về Phật môn, Thiên Nhược Kỳ có thể đi vào vì kính sợ Phật.
Vân Phi Dương tuy không ghét Phật nhưng cũng không có lòng kính sợ, thậm chí bước vào trước song Thụ lại còn có tính toán cho nên mới bị chưởng ấn oanh một chút.
-Ngươi không sao chứ?
Thiên Nhược Kỳ nói.
Vân Phi Dương đứng lên, nói.
-Không sao, chỉ là một chút vết thương nhỏ.
Nói xong hắn nhìn về phía song Thụ tươi tốt cùng khô héo trước mắt, sợ hãi nói.
-Phật khí hai cây này bộc lộ ra mãnh liệt hơn ở bên ngoài nhiều!
-A di đà phật.
Pháp Tể niệm một tiếng phật hiệu rồi ngồi xếp bằng dưới cây.
-Ngã phật nhập niết bàn trước cây, hôm nay tiểu tăng có thể nhìn thấy, quả thật vô cùng may mắn.
Vân Phi Dương cười nói.
-Hòa thượng, nghe nói phật pháp ẩn chứa trong song Thụ, ngươi có thể tìm hiểu không?
Pháp Tể nói.
-Phật Pháp vô biên, muốn tìm hiểu, cần phải có duyên.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, nói.
-Vậy ta với ngươi thử xem, xem ai có thể lĩnh ngộ phật pháp ẩn chứa trong song Thụ trước?
Thiên Nhược Kỳ im lặng.
Đột nhiên xuất hiện một tên hòa thượng, rõ ràng lý giải phật pháp rất cao thâm, cùng hắn so xem ai lĩnh ngộ trước, đây không phải tự làm mất mặt mìnha?
Pháp Tể nói.
-Người Phật Môn từ trước tới giờ không tranh cường háo thắng, Vân thí chủ nếu như muốn lĩnh hội có thể lĩnh hội, không cần ganh đua so sánh.
-Những võ giả Phật môn các ngươi thật bảo thủ mục nát, một chút ý tứ đều không có.
Vân Phi Dương nhắm mắt lại, tiên niệm phóng thích, tới gần Thường cùng Vô Thường song Thụ.
Chỉ cần nắm giữ phật pháp trong song Thụ thì có thể lấy đi Thụ trên vùng tịnh thổ, đối với hắn rất có mê hoặc cho nên nhất định phải lĩnh ngộ được.
Nhưng …
Tiên niệm vừa mới dung hợp cùng song Thụ, Thức Hải nhất thời trống không, linh hồn tiến vào tình trạng như thật như ảo.
Vân Phi Dương thân kinh bách chiến, có thể khẳng định mình đang tiến vào một loại ảo cảnh nào đó cho nên rất bình tĩnh.
Vù vù!
Bàng bạc Phật khí hiện ra.
Dần dần trong Phật khí xuất hiện văn tự lấp lóe kim quang, chúng nó như sống vậy, không ngừng nhảy múa.
-Kinh văn?
Vân Phi Dương nhăn mày.
Bên trong Song Thụ che dấu văn tự mà mình nhìn không hiểu, làm thế nào để lĩnh ngộ phật pháp?
Pháp Tể cũng lấy tiên niệm câu thông, dung nhập vào trong ảo cảnh, sau khi thấy kinh văn hắn cũng trở nên hoang mang.
Hắn tu Phật khẳng định hiểu kinh văn, nhưng những văn tự này lại khiến hắn không hiểu ra sao, thậm chí không biết nên làm sao để tìm hiểu.
-A di đà phật.
Pháp Tể chắp tay lại, hổ thẹn nói.
-Bần tăng lĩnh hội phật pháp nhiều năm, lại khó có thể lý giải được kinh văn, đạo hạnh vẫn còn nông cạn.
…
Bất luận võ giả nào đi câu thông song Thụ cũng đều sẽ vào huyễn cảnh, kinh văn này chính là phật pháp cao tăng Phật môn lưu lại.
Gánh chịu Thường cùng Vô Thường, song Thụ Tịnh Thổ không có Viễn Cổ hung thú trấn thủ, phật pháp tác động lại không thương tổn tánh mạng, có phải quá đơn giản hay không?
Đúng.
Quá đơn giản.
Bất luận người có cảnh giới gì, chỉ cần vào nơi đây, lấy tiên niệm câu thông song Thụ đều sẽ đạt được phật pháp, từ đó lĩnh hội.
Nhưng…
Cho ngươi cơ hội lĩnh hội không có nghĩa ngươi có thể chân chính lĩnh ngộ phật pháp, dù sao cũng phải có duyên.
Từ khi Khô Vinh chi cảnh mở ra đến nay đã có vô số cường giả vô ý hoặc cố ý đến trước song Thụ, nhưng chân chính có thể lĩnh ngộ phật pháp lại rất ít.
Thứ Phật pháp này không phải nói tư chất hay tu vi, mà chính là duyên.
Võ giả cấp thấp có lẽ có thể lĩnh ngộ, cường giả gần đứng đầu có lẽ cả đời vô vi đây.
Cũng tỷ như Vân Đại Tiện Thần và Pháp Tể, một kẻ tư chất và tu vi cực cao, một tên lại nghiên cứu phật pháp nhiều năm, nhưng lúc nhìn thấy kinh văn đầy trời lại mắt lớn trừng mắt nhỏ.
-Ta không tin!
Vân Phi Dương tĩnh tâm triệt để nghiêm túc nhìn trộm kinh văn đang trôi nổi kia.
Thời gian trôi qua, thoáng đã nửa tháng.
Trong khoản thời gian này, hắn thủy chung lấy tiên niệm bao phủ kinh văn, theo các góc độ tiến hành thẩm thấu, thậm chí còn đem toàn bộ văn tự kỳ quái ghi vào trong thức hải.
Không biết sao lại không có một chút hiệu quả.
-Không đúng, không đúng.
Vân Phi Dương khó hiểu nói.
-Khẳng định là phương thức lĩnh ngộ có vấn đề…
Hắn bình tĩnh lần nữa, nhắm mắt lại, trong thức hải hiện ra kinh văn đã được ghi lại, bắt đầu cho chúng nó bài vị tiến hành gây dựng lại.
Có lẽ phương thức này sẽ có tác dụng, sau khi sắp xếp lại kinh văn, đã bắt đầu có gì đó rất nhỏ nhảy lên, từng cái như tinh linh có sinh mệnh.
Vù vù!
Ngoại giới, quanh thân Vân Phi Dương trong nháy mắt hội tụ Phật khí.
-Ừm?
Thiên Nhược Kỳ kinh ngạc không thôi.
Lúc trước nữ nhân này lấy tiên niệm thăm dò song Thụ, sau khi tiến vào huyễn cảnh lại khó có thể lý giải được kinh văn nên liền lui ra ngoài.
Pháp Tế bên cạnh lại bị Phật khí lộng hành quấy rối, lấy lại tinh thần trong huyễn cảnh, khi hắn nhìn thấy Vân Phi Dương bị phật quang bao phủ, cả kinh nói.
-Hắn lĩnh ngộ được rồi sao?
Có lĩnh ngộ hay không khó mà nói được.
Nhưng có thể khẳng định, sau khi Vân Phi Dương sắp xếp kinh văn một lần nữa xác thực đã có thu hoạch nhất định.
Những Tinh Linh văn tự đó không ngừng nhảy lên trong thức hải hắn, dần dần hóa thành kim quang dung hợp kinh mạch và huyết dịch trong thân thể hắn.
Một khắc này, ánh vàng bao phủ quanh thân Vân Phi Dương càng nhiều hơn.
Pháp Tể chắp tay lại nói.
-A di đà phật, hình như Vân thí chủ đã hiểu ra phật pháp ẩn chứa Thường cùng Vô Thường trong song Thụ rồi.
…
Khóe miệng Thiên Nhược Kỳ hơi rút.
Người vô sỉ như hắn lại có thể hiểu được phật pháp cao thâm, sao có thể?
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ, trong Tịnh Thổ đột nhiên vang lên thanh âm hùng hậu ——
Tâm nhân thủ vô thường, Phật nói có thường tính.
Người không biết thuận tiện, sao còn trách ao xuân.
Nay ta không thi công, phật tính mà hiện trước.
Không phải sư dạy dỗ, ta cũng không đoạt được.