Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2393
Trên vùng tịnh thổ lớn nhất phương Nam trong Khô Vinh chi cảnh tồn tại hai phật thụ gọi Nhạc cùng Vô Nhạc, một là phồn vinh, hai là khô héo.
Đã có kinh nghiệm lúc trước, Vân Phi Dương đứng bên ngoài Tịnh Thổ cẩn thận từng li từng tí đi qua.
-Cẩn thận!
Thiên Nhược Kỳ cả kinh hô.
Vân Phi Dương ngẩng đầu thì thấy có chưởng ấn khắc chữ Vạn áp xuống, khóe miệng hắn co giật.
-Lại tới?
Ầm ầm!
Chưởng ấn áp xuống cuốn lên bụi đất mịt mù.
Vân Đại Tiện Thần vô cùng bi kịch nằm trên mặt đất.
Tuy Phật Ấn này ẩn chứa lòng dạ từ bi cũng sẽ không mang đến cho hắn thương tổn gì nhiều nhưng liên tiếp bị oanh hai lần vẫn vô cùng khó chịu.
-Nữa sao?
Thiên Nhược Kỳ phiêu nhiên rơi xuống.
Vân Phi Dương thấy thế, sụp đổ.
-Sao chưởng ấn không oanh cô, chỉ oanh ta!
Thiên Nhược Kỳ thiêu thiêu mi, nói.
-Cái này còn phải nói sao, khẳng định là vì tâm thuật ngươi bất chính mới bị Phật Ấn công kích.
Uy uy.
Vân Phi Dương nói.
-Sao ta lại tâm thuật bất chính.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Chính ngươi phải hiểu chứ.
-Tốt.
Vân Phi Dương đứng lên nhìn về phía hai phật thụ, nói.
-Đây chính là Nhạc cùng Vô Nhạc song thụ.
Xoát!
Nói xong hắn ngồi xếp bằng xuống, như lúc trước tiên niệm câu thông trong nháy mắt tiến vào huyễn cảnh.
-Cái gọi Tứ Khô Tứ Vinh cũng đều là dùng phương thức giống nhau để lĩnh hội phật pháp.
Vân Phi Dương yên tĩnh chờ đợi kinh văn xuất hiện.
Quả nhiên như vậy.
Không bao lâu sau, bên trong ảo cảnh hiện ra kinh văn màu vàng óng.
Chúng nó khi thì nhảy lên, khi thì đứng im, giống như con bướm nhảy múa uyển chuyển.
Có kinh nghiệm lần trước, Vân Phi Dương không suy nghĩ sẽ đi lĩnh hội phật pháp, mà dùng phương thức học vẹt để nhớ kỹ những kinh văn rắc rối phức tạp kia.
Thiên Nhược Kỳ cũng ngồi xếp bằng xuống, nhưng khi nhìn thấy kinh văn lại chỉ có thể thoát khỏi huyễn cảnh, nói.
-Quá khó để lý giải.
Ông! Ông!
Đột nhiên, Vân Phi Dương ngồi bên cạnh, quanh thân lần nữa lóe ra phật quang giống như tình huống lúc trước.
-Lại lĩnh ngộ phật pháp?
Không phải lĩnh ngộ phật pháp.
Là lĩnh ngộ kinh văn chi ý.
Vân Phi Dương lại điên đảo sắp xếp kinh văn một lần nữa, sau đó ngưng tụ trong đan điền.
Nếu như có đầy đủ ý thì có thể lấy Thụ đi.
Từ xưa đến nay, bình thường cường giả đi vào Tứ Khô Tứ Vinh có thể làm được điểm này phần lớn là lĩnh ngộ ý, còn về trong tham ngộ phật pháp cao thâm thì chưa từng.
Vân Phi Dương đến Khô Vinh chi cảnh vì Đại Đạo Quả, vì muốn chưởng khống bí cảnh này chứ cũng không phải muốn tu luyện phật pháp, cho nên hắn chỉ để ý kinh văn chi ý.
…
Một lúc lâu sau.
Vân Phi Dương kích phát toàn bộ kinh văn chi ý ẩn chứa trong Nhạc cùng Vô Nhạc song thụ ra, dung nhập trong kinh mạch cùng huyết dịch để đan điền hội tụ kinh văn chi ý.
Sau khi hắn đứng dậy, quanh thân phát ra đặc thù khí tức càng thêm nồng nặc lên.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Lại lĩnh ngộ rồi sao?
-Xem như vậy đi.
Vân Phi Dương trả lời rồi nhìn về phía Tây, nói.
-Đi, chúng ta tiếp tục đi tìm phật thụ.
Tứ Khô Tứ Vinh đã lĩnh ngộ bốn kinh văn chi ý ẩn chứa trong bốn khỏa Thần Thụ, tự nhiên hắn cũng muốn nắm giữ toàn bộ.
Nếu như nắm giữ được Khô Vinh chi cảnh sẽ thao túng tất cả Viễn Cổ Thần Thú, mình tuyệt đối sẽ có thực lực chống lại Huyết Điện!
Ý nghĩ không tệ.
Nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Khi hắn mang theo Thiên Nhược Kỳ tiến về phía Tây tìm kiếm hai phật thụ khác thì liên tiếp bị Viễn Cổ hung thú phát hiện, chỉ có thể chạy trốn.
-Không đúng, không đúng.
Sau khi bỏ xa được vài đầu hung thú cường đại, Vân Phi Dương cau mày.
-Không nên bị phát hiện tuỳ tiện như vậy.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Có phải do ngươi lĩnh hội phật pháp hay không?
-Rất có thể.
Vân Phi Dương đồng ý.
Lúc trước không có lĩnh ngộ Thường cùng Vô Thường, Nhạc cùng Vô Nhạc, trừ việc tìm đường chết đi hái trái cây bị phát hiện ra thì thời gian còn lại đều rất an toàn.
Bây giờ, lần lượt thu lấy kinh văn chi ý trong bốn phật thụ liền bị Viễn Cổ hung thú tuỳ tiện phát hiện, ngẫm lại cũng có thể ý thức được cả hai chuyện này có liên hệ với nhau.
Giữa lúc đang suy nghĩ, trong khu vực hư vô mờ mịt truyền đến gọi tiếng, chợt thấy Kim Sí Đại Bằng Điểu lần nữa xông lại.
-Không tốt.
Vân Phi Dương nói.
-Bị tên kia phát hiện rồi!
Nếu Viễn Cổ hung thú hắn có tự tin dựa vào tốc độ mà chạy được, nhưng đối mặt loại Thần Điểu Phật môn này chỉ có thể dựa vào Thiên Nhược Kỳ.
-Đi.
Thiên Nhược Kỳ vươn tay ra nói.
Vân Phi Dương không chút do dự nắm lấy ngọc thủ non mịn kia, Thiên Nhược Kỳ huy động vũ dực hóa thành một đạo lưu quang biến mất tại chỗ.
Hai người nhất động, Kim Sí Đại Bằng Điểu nhất thời đuổi theo.
Kết quả là hai bên lại quyết đấu tốc độ, vì muốn thoát Vân Phi Dương chỉ có thể huy động kiếm khí lần nữa, trì hoãn tốc độ điểu thú.
Chiêu này vẫn có tác dụng.
Sau khi quấy nhiễu đươc nó, Thiên Nhược Kỳ thành công mang Vân Đại Tiện Thần bỏ xa Kim Sí Đại Bằng Điểu, đến được một chỗ tương đối an toàn trên vùng tịnh thổ.
-Cô không sao chứ?
Vừa xuống đất Vân Phi Dương liền vội vàng hỏi thăm, sợ chùm sáng vừa rồi của đối phương lại thương tới nữ nhân này.
-Không có việc gì.
Thiên Nhược Kỳ chỉ có chút suy yếu, không có bị thương.
-Vậy thì tốt rồi.
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi, cau mày nói.
-Xem ra, muốn tìm tới bốn Thần Thụ khác có vẻ khó khăn hơn so với lúc trước.
Thiên Nhược Kỳ tức giận nói.
-Ngươi tới nơi này tìm Đại Đạo Thụ, sao lại cố chấp tìm Tứ Khô Tứ Vinh.
Vân Phi Dương cười nói.
-Lĩnh hội phật pháp trong Tứ Khô Tứ Vinh thì có thể chưởng khống Khô Vinh chi cảnh, cô không không thấy rất hấp dẫn, rất có tính khiêu chiến à?
-Rất dụ hoặc, cũng rất khiêu chiến.
Thiên Nhược Kỳ chân thành nói.
-Nhưng ngươi không biết, mọi thứ đều cần lượng sức mới đươc hay sao?
Ai cũng muốn chưởng khống Khô Vinh chi cảnh, nhưng thực lực không đủ mạnh thì đi tới đây cũng chỉ chịu chết.
Vân Phi Dương cười nói.
-Chỉ cần tránh đi những Viễn Cổ hung thú cường đại đó, ta có tự tin có thể đi lĩnh hội bốn phật thụ còn lại.
-Cắt.
Thiên Nhược Kỳ lườm hắn một cái.
-Nếu không có ta ở đây, ngươi sớm bị Kim Sí Đại Bằng Điểu ăn thịt rồi.
Đây là lời nói thật, Vân Phi Dương không phản bác, nhưng cũng hết sức tươi cười nói.
-Thiên tộc trưởng, hai ta có phải đồng bọn cùng hợp tác với nhau hay không?
Gặp nụ cười này của hắn, Thiên Nhược Kỳ đang tức giận nhất thời bất an trong lòng, sau đó cảnh giác nói.
-Ngươi có ý gì?
Vân Phi Dương cười nói.
-Ý của ta là, hai ta cùng hợp tác, cô dựa vào tốc độ dẫn dụ Kim Sí Đại Bằng Điểu đi, ta đi tìm hai Khô hai Vinh còn lại!
-Nằm mơ!
Thiên Nhược Kỳ quả quyết cự tuyệt.
Mình có thể trốn thoát khỏi Kim Sí Đại Bằng Điểu hai lần đã rất may mắn, nếu như cố ý đi dẫn dụ nếu bị nó đuổi kịp khẳng định có nguy hiểm.
-Thiên tộc trưởng.
Vân Phi Dương nói.
-Cô và ta đều có thể thoát khỏi Kim Sí Đại Bằng Điểu hai lần, nếu như ngươi đi dẫn dụ tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Thiên Nhược Kỳ lạnh mặt.
-Việc nguy hiểm như thế, Thiên Nhược Kỳ ta sẽ không đi làm, ngươi bỏ ý niệm này đi.