Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2390
-Phật pháp?
Vân Phi Dương trầm ngâm, hắn nghe Thiên Nhược Kỳ nói qua chỉ biết có thể tìm huyền diệu trong Tứ Khô Tứ Vinh để lập địa thành phật.
Kim Linh Thánh Viên cướp lời.
-Chủ nhân, năm đó cao tầng Phật môn sáng tạo ra Khô Vinh chi cảnh từng ở chỗ này cắm bốn khỏa phật thụ, tên Tứ Khô Tứ Vinh…
-Nói điểm chính.
Vân Phi Dương ngắt lời.
Kim Linh Thánh Viên chỉ có thể đem lời nói nuốt vào, sửa lời.
-Mỗi một phật thụ đều có một loại phật pháp, lĩnh hội một có thể tùy ý mang Thụ trong Khô Vinh chi cảnh đi.
-Bao quát Tứ Khô Tứ Vinh?
-Cái này…
Kim Linh Thánh Viên yên lặng, nó cũng không biết nhiều, lại bị người thằn lằn hai cánh cướp lời.
-Chủ nhân, cũng không bao gồm Tứ Khô Tứ Vinh, trừ phi …
-Trừ phi cái gì?
Vân Phi Dương nói.
Người thằn lằn hai cánh nhìn Kim Linh Thánh Viên, ánh mắt như muốn hỏi, còn dám đoạt lời lão tử sao?
Kim Linh Thánh Viên rất cơ linh, tất nhiên hiểu rõ ánh mắt đó có ý gì, sau đó rất biết điều lui lại.
Tên tiểu gia hỏa đó không tranh đoạt danh tiếng của mình, người thằn lằn hai cánh mới mở miệng hồi đáp.
-Trừ phi lĩnh ngộ toàn bộ tám loại phật pháp trong Tứ Khô Tứ Vinh mới có thể mang đi.
-Dạng này.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
-Cái gọi Tứ Khô Tứ Vinh có gì đặc biệt?
Người thằn lằn giải thích.
-Theo ta được biết, đặc thù của tám khỏa Thần Thụ chính ẩn chứa phật pháp cao thâm để người có duyên đi lĩnh hội.
-Há, đúng rồi.
Nó nhớ tới cái gì, lại bổ sung.
-Khô Vinh chi cảnh có thể tồn tại đến bây giờ bởi vì tám khỏa phật thụ, chúng nó chính là nền tảng của bí cảnh.
Vân Phi Dương nói.
-Ý ngươi nói, nếu có người tham ngộ được tám loại phật pháp, đem tám khỏa phật thụ mang đi, Khô Vinh chi cảnh sẽ phai mờ?
Người thằn lằn hai cánh nói.
-Trên lý luận là như thế, nhưng ta tin nếu có người tham ngộ được tám loại phật pháp, tương đương với việc chưởng khống toàn bộ bí cảnh, sẽ không trơ mắt nhìn nó bị hủy diệt.
Điều nó nói làm cho Vân Phi Dương động tâm, lĩnh hội tám loại phật pháp tương đương với việc chưởng khống toàn bộ bí cảnh!
-Đúng vậy.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Căn cứ ghi chép của tộc ta, nếu có người tham ngộ được phật pháp trong Tứ Khô Tứ Vinh chẳng khác nào chưởng khống toàn bộ bí cảnh, không chỉ có thể mang Thụ đi còn có thể mang đi tất cả Tịnh Thổ.
Nữ nhân này thanh tẩy nửa canh giờ, vũ dực nhuốm máu đã trắng noãn như trước, khí chất cả người lại trở nên vô cùng cao quý.
Vân Phi Dương không có tâm tình đi quan sát tỉ mỉ nữ nhân đẹp đến ngạt thở trước mắt, mà nói.
-Xem ra có cần phải tìm tới Tứ Khô Tứ Vinh, lĩnh hội phật pháp.
Đánh không lại Viễn Cổ hung thú vòng trong đã để hắn quyết định theo Tứ Khô Tứ Vinh, nếu như tìm ra phật pháp chưởng khống toàn bộ bí cảnh, chẳng khác nào chưởng khống chúng.
Thiên Nhược Kỳ thản nhiên nói.
-Tứ Khô Tứ Vinh ẩn chứa phật pháp chí cao vô thượng nhất, ngươi nói lĩnh ngộ là có thể lĩnh ngộ a?
…
Vân Phi Dương trầm mặc.
Tên này rất tự tin, nhưng đối Phật lại không nắm quá nhiều, thậm chí từng có thời điểm không có Tử Liên Nghiệp Hỏa nên cho rằng mình không có duyên với Phật.
-Không thử một chút làm sao biết.
Vân Phi Dương cười nói.
Có duyên với Phật hay không, có thể lĩnh hội phật pháp hay không thì phải tìm tới Tứ Khô Tứ Vinh thụ mới biết.
-Đi thôi.
Vân Phi Dương mang theo Thiên Nhược Kỳ tiếp tục hướng vào sâu bên trong, trên đường lần lượt phát hiện không ít Tịnh Thổ nhưng lại trụi lủi không có bất kỳ Thụ nào tồn tại.
-Xem ra, vô tận năm tháng bên trong vẫn có người có thể tìm ra Tứ Khô Tứ Vinh, mang Thụ trên vùng tịnh thổ đi.
Vân Phi Dương nói.
Thiên Nhược Kỳ lắc đầu.
-Ngươi chỉ thấy thành công cá biệt, lại không nhìn thấy những anh hùng hào kiệt chết nơi đây.
Điểm này Vân Phi Dương không phủ nhận.
Vùng đất hung hiểm như thế, đừng nói đạt được một cây, coi như lấy đi một lá cây cũng phải trả giá đắt.
-Ừm?
Đột nhiên Vân Phi Dương dừng bước lại, quay đầu nhìn về khu vực phía Đông, nói.
-Phật khí thấu phát phía trước dường như càng dày đặc hơn xung quanh đây rất nhiều.
-Thật sao?
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Tại sao ta không phát hiện được.
Vân Phi Dương cười nói.
-Bởi vì, cô không có duyên với Phật.
-Hừm.
Thiên Nhược Kỳ bĩu môi.
Vân Phi Dương dẫn nàng đi về phía khu vực thấu phát Phật khí nồng đậm kia.
Không bao lâu sau, một chốn cực lạc hiện ra trong tầm mắt, trên không có phật quang nhàn nhạt bao phủ.
Vùng tịnh thổ này còn lớn hơn tất cả Tịnh Thổ nhìn thấy lúc trước, Phật khí thấu phát bên trong ẩn chứa khí tức vô cùng uy nghiêm.
Kỳ quái hơn là…
Phía trên vùng tịnh thổ sinh trưởng hai cây.
Một tươi tốt vinh hoa, một cái khô héo lụn bại nhìn rất đối lập.
-Chẳng lẽ …
Thiên Nhược Kỳ ngưng trọng nói.
-Chính là hai thụ trong Tứ Khô Tứ Vinh sao?
-Có lẽ vậy.
Vân Phi Dương nói.
Hắn cũng chưa thấy qua Tứ Khô Tứ Vinh, nhưng tiên niệm tiếp xúc với vùng tịnh thổ kia rõ ràng có thể cảm nhận được Phật khí bao phủ cực kỳ tinh khiết.
Xoát!
Tâm niệm Vân Phi Dương động, gọi Pháp Tể đang tu luyện trong tạo hóa giới chỉ ra, cười nói.
-Ngươi có thể nhận ra cây này không?
Pháp Tể vừa xuất hiện cảm nhận được Phật khí nồng đậm bốn phía, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau khi nhìn về phía hai Thụ trên vùng tịnh thổ, biểu lộ dần dần ngốc trệ.
-Nam mô a di đà phật.
Đột nhiên, hắn hợp thành chữ thập nói.
-Đây là Tứ Khô Tứ Vinh.
Tên này quả nhiên biết nha.
Vân Phi Dương còn muốn hỏi, Pháp Tể nói.
-Ngã phật Thích Già Ma Ni năm đó ở Thị Là Ba Sa nhập niết bàn, Đông Tây Nam Bắc đều có song Thụ, mỗi hai Thụ đều có một quang vinh một khô, cho nên được xưng Tứ Khô Tứ Vinh. Mà kinh phật có lời, song Thụ phía đông Thường cùng Vô Thường, song Thụ hướng nam là Nhạc (Vui) cùng Vô Nhạc, song Thụ phía Tây là Ta cùng Vô Ngã, song Thụ phương Bắc là chỉ Tịnh cùng Vô Tịnh. Đây là phía Đông.
Vân Phi Dương nhìn về phía hai Thụ.
-Trong kinh phật nói Thường cùng Vô Thường?
-Đúng vậy.
Pháp Tể gật đầu.
Nhìn về phía hai gốc Thụ đại biểu Thường cùng Vô Thường, ánh mắt xuất hiện kính sợ.
Trong nhận thức hắn biết, năm đó Phật chí cao vô thượng cũng nhập niết bàn ở Tứ Khô Tứ Vinh!
-Hòa thượng.
Vân Phi Dương nói.
-Như thế nào là Thường cùng Vô Thường?
Pháp Tể nói.
-Người vô Thường, tức là như phật. Người có Thường, tức là Chư Pháp, tâm phân biệt được hết thảy thiện ác.
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi hút.
Sở dĩ hắn hỏi vì muốn xem hòa thượng có thể trả lời hay không, nếu như không trả lời được thì sẽ trêu hắn lý giải phật pháp không đủ sâu.
Những năm nay Pháp Tể một mực lĩnh hội phật pháp, không cần phải nói chơi, muốn làm khó hắn…rất khó.
Xoát!
Vân Phi Dương thi triển thân pháp rơi vào trên vùng tịnh thổ, nhìn sơ qua một chút nói.
-Đã là Tứ Khô Tứ Vinh chi thụ sao lại không có Viễn Cổ hung thú trấn thủ?
-Cẩn thận!
Thiên Nhược Kỳ cả kinh hô.
Hô!
Đột nhiên, khoảng không trên vùng tịnh thổ đột nhiên xuất hiện chưởng ấn to lớn, trong lòng bàn tay khắc lấy vạn chữ mang theo Phật khí cuồn cuộn ầm vang áp xuống.
Biến cố này quá đột ngột, đột nhiên đến nổi Vân Phi Dương căn bản không hề phát giác được, khi hắn nghe được Thiên Nhược Kỳ kêu lên sợ hãi thì chưởng ấn kia đã gần trong gang tấc.
-Xong.
Vân Đại Tiện Thần bi ai nói.
Ầm ầm!
Chưởng ấn khắc vạn chữ hung hăng đắp lên trên vùng tịnh thổ, bụi đất cuốn lên đầy trời.
Pháp Tể chắp tay trước ngực nói.
-Vân thí chủ, đáng đời ngươi.