Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2389
Mặc dù tốc độ của Thiên Nhược Kỳ ngang bằng với Đại Bằng Kim Sí Điểu nhưng cuối cùng vẫn dựa vào Vân Phi Dương không ngừng trảm ra kiếm khí mới có thể đào thoát.
Đã trốn được rất xa.
Phốc, phốc!
Sau khi đến được khu vực tương đối an toàn, Thiên Nhược Kỳ huy động vũ dực giảm xuống, rơi vào một vùng tịnh thổ không có Viễn Cổ hung thú trấn thủ.
-Thực sự….
Vân Phi Dương giẫm trên mặt đất, thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, vỗ ngực nói.
-Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Phù phù.
Bỗng truyền đến âm thanh té ngã.
Vân Phi Dương khẽ giật mình, vội vàng xoay người nhìn lại.
Thiên Nhược Kỳ ngã trên mặt đất, trên vũ dực còn có vết thương lớn, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả vũ dực thánh khiết.
-Thiên tộc trưởng!
Hắn vội vàng đi tới, khẩn trương nói.
-Cô không sao chứ!?
Thiên Nhược Kỳ yếu ớt nói.
-Ngươi… Ngươi cảm thấy, ta hiện tại giống như không có chuyện gì sao?
Lúc này Vân Phi Dương ngồi xuống bắt mạch cho nàng, hắn phát hiện kinh mạch bên trong hỗn loạn cực độ, rõ ràng vì mang gánh quá nặng.
Thiên Nhược Kỳ vì muốn bỏ xa Đại Bằng Kim Sí Điểu đã triệt để liều mạng, nếu không căn bản khó có thể chạy thoát.
Còn về vết thương trên vũ dực là vì tránh né mấy trăm đạo chùm sáng nên bị đánh trúng ngoài ý muốn.
Cũng may chỉ là vết thương ngoài da không có gì nguy hiểm, nếu không phải vậy mà bị giảm tốc độ hai người sẽ bị Đại Bằng Kim Sí Điểu đuổi kịp, từ đó sẽ lâm vào tuyệt cảnh.
-Thật xin lỗi.
Vân Phi Dương tự trách nói.
-Là ta quá lỗ mãng, liên lụy cô bị thương.
Nếu như không phải vì muốn chiếm được hảo cảm, nhất định phải đi hái Thanh Xuân Vĩnh Trú Quả chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Thiên Nhược Kỳ yếu ớt nói.
-Bây giờ không phải lúc nói ai đúng ai sai, mà mau chóng liệu thương.
-Đúng đúng!
Vân Phi Dương vội vàng ngưng tụ Sinh Mệnh pháp tắc, điên cuồng tràn vào trong cơ thể chữa trị kinh mạch hao tổn cho nàng.
Cảm thụ được sinh mệnh chi lực chảy nhỏ giọt vào kinh mạch mình, Thiên Nhược Kỳ thầm nghĩ.
-Không ngờ rằng tên này lại lĩnh ngộ Sinh Mệnh pháp tắc mạnh như thế.
Nắm giữ hai phần năm huyết mạch Vân tộc.
Ngưng tụ Tam Thiên Hỏa Viêm chi thể.
Lại có Hỗn Nguyên binh khí không kém gì mình.
Còn có thể tuỳ tiện hàng phục Viễn Cổ hung thú vào bức tranh chí bảo.
Tiếp xúc càng nhiều với Vân Phi Dương, Thiên Nhược Kỳ dần ý thức được, nam nhân này cho mình quá nhiều bất ngờ.
-Vân Vực các ngươi….
Thương thế dần chuyển biến tốt hơn, nàng nhìn lên hắn, ý vị thâm trường nói.
-Đã có được một nhân vật nổi danh rồi…
Vân Phi Dương biết nàng đang nói mình, cười nói.
-Thiên tộc trưởng sao không suy nghĩ một chút, làm thông gia giữa hai tộc chúng ta không?
-Biến.
Thiên Nhược Kỳ lạnh lùng nói.
Tiện nếu như là một loại bệnh.
Bệnh của Vân Phi Dương tuyệt đối đã đến cấp độ nguy kịch.
…
Kinh mạch hỗn loạn trong thân thể Thiên Nhược Kỳ bởi vì mang theo Vân Phi Dương, chỉ cần chữa trị thêm chút là được, nhưng việc khó giải quyết vẫn là thương thế của vũ dực.
Một tay Vân Phi Dương dán tại miệng vết thương, chân thành nói.
-Kim Sang Dược này hiệu quả rất tốt, nhưng đắp lên sẽ đau, cô chịu đựng chút.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Thiên Nhược Kỳ ta cũng đã gặp vô số gặp trắc trở mới tới được ngày hôm nay, gió to sóng lớn gì cũng không …
Tê!
Nói còn chưa dứt lời, Vân Phi Dương đã dán Kim Sang Dược lên miệng vết thương, nhất thời truyền đến đau đớn kịch liệt để cho nàng đột nhiên hít một hơi lãnh khí.
Đau đớn chỉ là sơ qua.
Dần dần, Thiên Nhược Kỳ giãn mi ra, trên miệng vết thương truyền đến trận trận ý lạnh, tinh thần vì đó run một cái.
Vũ dực là thứ quan trọng nhất của Thiên Dực Tộc, một khi thụ thương, việc chữa trị sẽ rất phiền phức.
Nhưng sau khi đắp lên Kim Sang Dược siêu cấp mà Vân Phi Dương nghiên cứu chế tạo thì mấy canh giờ ngắn ngủi vết thương đã liền khép lại, thậm chí không để lại sẹo.
Phốc, phốc!
Thiên Nhược Kỳ huy động vũ dực mấy lần, xác định không có gì đáng ngại về sau, kinh ngạc nói.
-Kim Sang Dược của ngươi có hiệu quả quá mạnh, ngươi mua ở đâu?
Nàng muốn mua mấy bình chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Vân Phi Dương cười nói.
-Chính ta nghiên cứu chế tạo, toàn bộ vũ trụ chỉ duy nhất một mình ta có, không chỗ nào có cả.
Chính hắn luyện chế?
Thiên Nhược Kỳ khẽ giật mình, nói.
-Ngươi biết luyện dược?
Vân Phi Dương khiêm tốn nói.
-Biết một chút, biết một chút…
Đan dược, cũng là chỉ đan cùng thuốc.
Đan đạo của hắn đã đạt tới thập nhị phẩm Đế cấp, tới tương liên dược đạo cũng phi thường cường hãn.
Thiên Nhược Kỳ trầm mặc.
Có thể luyện chế ra Kim Sang Dược cường hãn như thế, có quỷ mới tin hắn chỉ biết một chút.
Bởi vì thụ thương nên nàng cần tĩnh dưỡng một thời gian, trong lúc rảnh rỗi Thiên Nhược Kỳ hỏi.
-Ngươi còn biết cái gì nữa?
-Cái này…
Vân Phi Dương hơi chút trầm tư, nói.
-Hiểu chút đan đạo, hiểu chút trận đạo, cũng hiểu một chút xíu làm sao ngưng luyện thuộc tính thành Linh thạch.
Tác dụng của Linh thạch cũng giống Tiên thạch của Chân Vũ Thần Vực, để võ giả hấp thu sẽ tăng cao tu vi cùng Đạo Ý, nhưng mỗi Vực đều có cách gọi khác biệt, vì để phân chia nên võ giả thống nhất gọi Linh thạch.
Thiên Nhược Kỳ bĩu môi, nói.
-Ngươi có được thực lực bây giờ, tư chất là một mặt, nỗ lực cũng là một mặt, vì sao lại có nhiều thời gian tu luyện như vậy.
-Đúng nha.
Vân Phi Dương nói.
-Ta cũng rất tò mò, cho đến thật lâu mới hiểu thông suốt.
-Hiểu cái gì?
Thiên Nhược Kỳ truy vấn.
Vân Phi Dương nhìn lên trên không, thở dài một tiếng nói.
-Lão Thiên cho ta thiên phú quá nhiều, quá tốt.
…
Thiên Nhược Kỳ hận không thể tung một chân đá bay tên gia hỏa không biết xấu hổ này đi.
Vân Đại Tiện Thần tuy đang trang bức nhưng không thể phủ nhận hắn có rất nhiều thiên phú, xác thực mạnh hơn người khác rất nhiều.
…
Ùng ục, ùng ục!
Trên vùng tịnh thổ, từng đoàn từng đoàn dòng nước cấp tốc ngưng tụ tạo thành hình cầu bao phủ Thiên Nhược Kỳ bên trong, thanh tẩy vũ dực nhuốm máu.
Năm đó tại Lâm Vực, Vân Phi Dương ôm nàng một chút, hận không thể tẩy hết một lần thì đã biết nàng thích sạch sẽ bao nhiêu.
Chính bởi vì bệnh thích sạch sẽ này đã để hai người kém bối phận, có lẽ về sau sẽ không gặp nhau nữa mà dần dần quen thuộc, cũng trở thành đồng bọn hợp tác với nhau.
Thiên Nhược Kỳ đang tắm, Vân Đại Tiện Thần phải tránh né.
Giờ phút này hắn đứng ở mảnh đất hư vô mờ mịt, đánh giá cảnh vật xung quanh.
-Kỳ quái.
Vân Phi Dương nâng cằm lên, nói.
-Nơi này phải là khu vực sâu bên trong, sao một Phương Tịnh Thổ lại không có Thụ, cũng không có Viễn Cổ hung thú? Có lẽ nào bị người khác đào đi hay không?
Nghĩ đến đó, hắn triệu hoán khế ước thú hàng phục được ra hỏi thăm.
-Chủ nhân.
Kim Linh Thánh Viên nói.
-Khô Vinh chi cảnh là nơi được cao tầng Phật môn khai mở, Thụ được uẩn dục trên vùng tịnh thổ, ngoại nhân chỉ có thể hái Quả, không thể nhổ gốc.
Vân Phi Dương chỉ về chỗ Tịnh Thổ mà Thiên Nhược Kỳ đang tắm rửa, nói.
-Thế sao vùng tịnh thổ này không có Thụ?
Chúng thú cùng nhau nhìn lại, quả nhiên phát hiện trên vùng tịnh thổ không có Thụ, sau đó nhao nhao khó hiểu nói.
-Đúng nha, thật kỳ quái.
Thương thế có vẻ có chuyển biến tốt, người thằn lằn hai cánh vỗ cái trán xấu xí, nói.
-Chủ nhân, ta từng nghe tiền bối nói qua, nếu có người tham ngộ tùy ý một loại phật pháp mà Tứ Khô Tứ Vinh thụ lưu giữ thì có thể mang Thụ đi!