Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2387
Người thằn lằn hai cánh là Viễn Cổ hung thú hi hữu, đặc điểm là tốc độ cực nhanh, dù Thiên Nhược Kỳ cũng chưa chắc có thể vượt qua.
Vân Phi Dương muốn bắt nó, độ khó sẽ rất lớn.
Nhưng…người thằn lằn hai cánh đã chủ quan.
Vì nó quá mức tự tin với tốc độ của mình nên bị Vân Phi Dương nắm lấy cơ hội thi triển không gian pháp tắc, cấp tốc phong tỏa khu vực.
Tốc độ ngươi nhanh?
Vậy để lão tử phong ấn không gian lại, ngươi nhanh một chút cho ta xem!
Hai cánh người thằn lằn đáng thương bị áp tại khu vực cố định, vì nó lúc trước nói không giữ lời chọc giận Vân Phi Dương, sau cùng bị cuồng ngược một hồi.
-Có sai không?
-Ta…Ta sai…
-Về sau còn giả vờ trang bức?
-Không giả vờ!
-Mau dung nhập linh hồn bức tranh, lão tử đang gấp.
-Được! Được!
Người thằn lằn hai cánh bị ngược nửa canh giờ liền đem linh hồn dung nhập vừa mới vẽ xong trên bức họa, từ đó trở thành khế ước thú của Vân Phi Dương.
Tên này đúng bi kịch.
Kim Linh Thánh Viên cùng ba hung thú đơn giản chỉ bị ngược nhẹ một phen, mà bởi vì hắn quá trang bức, lại nói không giữ lời, kết quả bị Vân Phi Dương đánh mình đầy thương tích, kinh mạch trong thân thể đều bị hao tổn nghiêm trọng.
Sau khi thu được một hung thú, Vân Phi Dương mang theo mọi người tiếp tục tiến lên.
Trên đường đi, Thiên Nhược Kỳ rốt cục nhịn không được hỏi.
-Ngươi rốt cuộc đến hàng phục Viễn Cổ hung thú hay tìm kiếm Đại Đạo thụ?
-Cả hai.
Vân Phi Dương trả lời.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Viễn Cổ hung thú trong Khô Vinh chi cảnh nhiều không kể xiết, ngươi tính hàng phục toàn bộ sao?
Vân Phi Dương cười nói.
-Nếu như có năng lực cùng điều kiện như thế, có thể thử một chút.
Thiên Nhược Kỳ im lặng.
…
Rống!
Chỗ càng sâu bên trong truyền đến tiếng rống giận dữ, dựa vào lực lượng hiển nhiên có thể so với Đại Tôn Giả Huyết Điện.
Xoát! Xoát!
Đột nhiên, hai đạo lưu quang từ bên trong bay tán loạn ra.
Đó là Vân Phi Dương cùng Thiên Nhược Kỳ, còn về khế ước thú thì thu nhập tạo hóa giới chỉ.
Không bao lâu, hai người đứng ở khu vực an toàn.
-Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương lau mồ hôi trên trán, nói.
-May mà chạy nhanh, nếu không đã bị đại gia hỏa kia vỗ một chưởng, không chết cũng trọng thương!
Thiên Nhược Kỳ lườm hắn một cái.
-Không phải ngươi muốn thu hết hung thú trong Khô Vinh chi cảnh à, tại sao chạy?
…
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Hắn cũng muốn thu, nhưng vừa đi không bao lâu lại đến trước một phương Tịnh Thổ, đụng phải Viễn Cổ hung thú có thể so với Đại Tôn Giả Huyết Điện.
Lúc ở Hóa Tinh Vực ba người liên thủ đối kháng Đại Tôn Giả đều không chiếm được thượng phong, nếu Vân Phi Dương đi hàng phục loại hung thú cường đại này chắc chắn muốn chết.
Cho nên lúc nhìn thấy Viễn Cổ hung thú xuất hiện, phản ứng đầu tiên chính là chạy!
Cũng may tốc độ cũng không chậm, thuận lợi đào thoát.
-Thiên tộc trưởng.
Vân Phi Dương nói.
-Ngươi cũng đừng trách ta.
Hừ.
Thiên Nhược Kỳ lườm hắn.
Nói thật, nhìn thấy tên này bị cường đại Viễn Cổ hung thú dọa đến chật vật mà chạy, vẫn thật vui vẻ.
…
Vân Phi Dương hàng phục năm đầu Viễn Cổ hung thú, lòng tin tăng vọt, nhưng sau khi gặp được hung thú càng mạnh mới thật sự hiểu xác thực không thể khinh thường Khô Vinh chi cảnh!
Hắn không dám thay đổi phong cách cao điệu, cẩn thận từng li từng tí chạm vào sợ kinh động phải cường đại Viễn Cổ Cự Thú xung quanh.
Cao điều Vân Phi Dương rất kiêu ngạo, đê điều Vân Phi Dương rất điệu thấp.
Vận chuyển Nghịch Thiên Quyết che đậy khí tức, hắn du tẩu tại nơi sâu nhất bên trong, dù cách Viễn Cổ hung thú rất gần nhưng đều không bị phát hiện.
Thiên Nhược Kỳ thủy chung theo phía sau.
Nữ nhân này không biết dùng biện pháp gì, cũng che đậy khí tức của mình để không bị hung thú phát giác.
Xoát!
Xoát!
Hai người xuyên qua nguy hiểm trùng điệp bên trong, đi ngang qua từng mảnh Tịnh Thổ tránh né được từng đầu Viễn Cổ hung thú cường hãn.
Vân Phi Dương càng đi sâu càng thấy được Đại Hung thú mạnh hơn mới ý thức được lúc trước muốn thu hết hung thú nơi đây thật buồn cười.
Hồng Mông chi cảnh, Huyết Hải chi cảnh và Khô Vinh chi cảnh khẳng định có chỗ đáng sợ, nếu không sao lại để võ giả nghe tiếng biến sắc.
…
Sau hai canh giờ.
Vân Phi Dương cùng Thiên Nhược Kỳ không biết đã đi được bao lâu, qua bao nhiêu Tịnh Thổ nhưng vẫn không tìm được Đại Đạo thụ.
-Không thể đi tiếp nữa.
Thiên Nhược Kỳ truyền âm.
-Thực lực từng Viễn Cổ hung thú xung quanh không kém gì Đại Tôn Giả Huyết Điện, một khi bị chúng nó phát hiện, chúng ta khẳng định sẽ gặp phiền toái lớn
Vân Phi Dương nói.
-Không tìm được Đại Đạo thụ, ta sẽ không đi.
Thiên Nhược Kỳ nhìn hắn.
-Mọi thứ đều lượng sức mà làm, nhất định cố chấp sẽ chỉ làm cho mình lâm vào tuyệt cảnh.
Vân Phi Dương nói.
-Đời ta đã trải qua nhiều tuyệt cảnh, nếu như bó tay bó chân đã không có thành tựu ngày hôm nay.
Khi đang nói chuyện, bọn họ vẫn tiếp tục tiến lên chỗ sâu.
Thiên Nhược Kỳ lắc đầu, vẫn theo sau, dù sao cũng đã đến đây, tự mình lui về cũng không có ý nghĩa.
Rất nhanh, hai người đã đứng trước một phương Tịnh Thổ cách đó không xa, trên đại thụ sừng sững trọc trời trước mặt kia treo đầy đã quả thành thục, truyền đến mùi thơm nhàn nhạt.
Vân Phi Dương kinh ngạc.
-Thanh Xuân Vĩnh Trú Thụ!
Vâng.
Đại thụ sinh trưởng tại Tịnh Thổ là Thanh Xuân Vĩnh Trú Thụ, quả kết đầy chính là Thanh Xuân Vĩnh Trú Quả.
Đôi mắt Thiên Nhược Kỳ lấp lóe lộng lẫy, nữ nhân này đối với thanh xuân quả vẫn vô cùng động tâm.
Vân Phi Dương cười nói.
-Ở chỗ này chờ, ta đi hái cho cô một trái.
Thiên Nhược Kỳ vội vàng ngăn lại.
-Nơi đây khẳng định có cường đại Viễn Cổ hung thú thủ hộ!
-Không việc gì.
Vân Phi Dương nói.
-Hái xong liền chạy.
Thiên Nhược Kỳ tuy muốn khuyên can, nhưng trong lòng thích cái đẹp lại chiếm lĩnh tư duy, vẫn thỏa hiệp.
-Nhất định phải cẩn thận.
-Ừm.
Vân Phi Dương hoàn mỹ ẩn nấp khí tức, lặng yên tới gần Tịnh Thổ, thuận lợi rơi vào trước Thanh Xuân Vĩnh Trú Thụ kết đầy quả.
-Những thứ này quả thực thấu phát khí tức, quả thực mạnh hơn ta uẩn dục.
Vốn hắn tính chỉ cầm một quả, hai tay cấp tốc nhô ra lại lấy xuống hơn mười quả, tốc độ nhanh đến nổi khiến người ta hoa mắt.
Nếu như không phải lo lắng phóng thích tiên niệm sẽ kinh động thủ hộ Viễn Cổ hung thú, có lẽ tên này có thể sẽ nhổ tận gốc mang đi toàn bộ.
Vân Phi Dương thề, mình đã làm rất cẩn thận từng li từng tí, kết quả sau khi hái khỏa thứ hai mươi, bỗng nhiên cảm giác bên trong ngọn cây truyền đến một cỗ sóng nhiệt.
-Không tốt!
Hắn giẫm lên Độ Vân Bộ cấp tốc lui lại.
Vừa rời đi trong nháy mắt, một đầu hung thú cự đại lao ra từ trong ngọn cây mở ra miệng rộng, khí tức phát ra khiến người ta buồn nôn.
Đó là một đầu mãng xà to lớn tương tự như Thanh Xuân Vĩnh Trú Thụ, nếu như không đột nhiên lao ra rất khó thấy được.
Rống!
Đại xà kéo lấy miệng rộng đuổi theo Vân Phi Dương.
Thân thể trên tàng cây không ngừng kéo dài, đợi triệt để thoát ly, lại dài đến mấy trăm trượng!
-Thật phiền phức!
Thiên Nhược Kỳ nhíu chặt mi, vội vàng thi triển vũ dực, bay về phía Vân Phi Dương đang chạy trốn.
Rống! Rống!
Viễn Cổ hung thú nghe được động tĩnh trên vùng tịnh thổ liền nhao nhao xông ra.
Trong lúc nhất thời, vô số đầu hung thú có thể so với Đại Tôn Giả Huyết Điện đã đi theo phía sau hai người Vân Phi Dương, khí tức cuồn cuộn rung động cả Khô Vinh chi cảnh!