Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2386
-Bất quá.
Người thằn lằn hai cánh nhẹ nhàng giơ ngón tay tinh tế lên, ngưng tụ ánh sáng nói.
-Vừa rồi chỉ dùng năm phần lực lượng, lần này ta nghiêm túc, ngươi chỉ có một con đường chết.
-A.
Vân Phi Dương nói.
-Vẫn rất phách lối.
-Đây không phải phách lối.
Hai cánh người thằn lằn ngạo nghễ nói.
-Đây là thực lực!
Hưu!
Vừa dứt lời, đầu ngón tay ngưng tụ kình quang nhất thời phun ra mang theo lực lượng cùng tốc độ mạnh hơn lúc trước.
Cảm thụ được lực lượng càng khủng bố hơn so với lần trước, Kim Linh Thánh Viên bị dọa đến run lẩy bẩy, nếu không có chủ nhân ở hiện trường chỉ sợ sớm đã ôm đầu chạy trốn.
-Ánh sáng đom đóm cũng dám tỏa sáng cùng trăng?
Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng, Đạo Ý cường thế cấp tốc hiển hiện hình thành trước người Đạo Giới.
Oanh!
Kình quang trực tiếp đánh vào bên trên Đạo Giới, tuy sinh ra tác động to lớn nhưng đến một vết rách đều không có.
Người thằn lằn hai cánh thấy thế có chút hoảng hốt, hiển nhiên khó có thể tiếp nhận được đòn thứ hai của mình vẫn không thể rung chuyển tên nhân loại này.
-Chủ nhân thật mạnh!
-Lực lượng khủng bố như thế đều đỡ được!
Bốn tên hung thú trợn mắt hốc mồm, sùng bái trong ánh mắt càng thêm mãnh liệt.
Có thể trở thành khế ước thú của hắn cũng không tệ!
Mấy tên Viễn Cổ hung thú còn chưa tiến vào tạo hóa giới chỉ, còn chưa cảm nhận được thiên địa thuộc tính càng mạnh, nếu không khẳng định mừng rỡ như điên, nhận định rằng theo Vân Phi Dương tuyệt đối là thiên đại tạo hóa!
-Tên nhân loại đáng giận.
Người thằn lằn hai cánh lạnh lùng nói.
-Ta xem nhẹ ngươi! Có điều…
Nó nghĩ một lát, nâng lên hai tay, mười ngón lần nữa ngưng tụ kình sáng, nói.
-Tiếp mười ngón kình mang, nếu như ngươi có thể chống được ta sẽ tự sát ngay tại chỗ!
-Không cần tự sát.
Vân Phi Dương cười nói.
-Làm khế ước thú của ta là được.
Thực lực Viễn Cổ hung thú này mạnh hơn nhiều so với bọn Kim Linh Thánh Viên, nếu như có thể hàng phục hoàn toàn không cần đi bồi dưỡng, có thể trực tiếp cung cấp chiến đấu lực!
Vân Đại Tiện Thần muốn đấu cùng Huyết Điện, chỉ dựa vào bọn người La Mục vẫn có chút không đủ, nếu như tìm thêm trợ thủ thực lực cường hãn, phần thắng khẳng định lớn một chút.
-Làm khế ước thú của ngươi?
Người thằn lằn hai cánh cười lạnh một tiếng, nói.
-Nhân loại, ngươi nghĩ nhiều rồi!
Vù vù!
Mười ngón ngưng tụ ánh sáng, cường độ cực tốc kéo lên.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
-Sợ chiêu tiếp theo giết không được ta nên không dám đánh cược?
-Không dám đánh cược?
Người thằn lằn hai cánh cười ha hả, nói.
-Thật tốt, ta sẽ cùng ngươi đánh cược một keo, nếu như có thể chống được mười ngón kình sáng này ta sẽ lập tức làm khế ước thú của ngươi!
Nó không nói nếu như Vân Phi Dương không chống đỡ được sẽ muốn như thế nào, bởi vì nếu quả thật không đỡ được, đối phương tất nhiên sẽ bị oanh chết tại chỗ.
Vân Phi Dương khai hỏa toàn bộ phòng ngự, nói.
-Ta không tránh không né, trực tiếp chống lại mười kình quang của ngươi!
-Ta sẽ để ngươi hài lòng!
Người thằn lằn hai cánh cười một tiếng, khí tức cường thế hiện lên quanh thân, lực lượng mười đạo kình quang ngưng tụ càng mạnh hơn.
Ừng ực!
Kim Linh Thánh Viên và ba hung thú cùng nhau nuốt một miếng nước bọt.
Lực lượng ngưng tụ kia đổi lại là mình đừng nói ngạnh kháng, coi như nhìn thôi cũng sắp bị dọa đến nửa sống nửa chết.
Thiên Nhược Kỳ nhíu chặt mi.
Giờ phút này nàng có thể cảm nhận được, cường độ kình ánh sáng không ngừng ngưng tụ đã vượt qua cấp độ mình có thể chống đỡ.
-Hắn có thể gánh vác được sao?
Thiên Nhược Kỳ không khỏi lo lắng nói.
-Nhân loại, chết đi!
Đột nhiên, người thằn lằn hai cánh lạnh giọng quát, mười ngón hội tụ kình ánh sáng trong nháy mắt bắn ra lôi theo 10 đạo lưu quang!
Oanh! Oanh! Oanh!
Toàn bộ mười đạo kình quang đánh vào Đạo Giới trước người Vân Phi Dương, lực lượng cường thế phun trào trong nháy mắt, như sóng biển dâng lên nhảy không ngừng!
-Kết thúc.
Hai tay người thằn lằn hai cánh ôm ngực, ngạo nghễ cười nói.
Mười ngón kình ánh sáng này ngưng tụ tất cả lực lượng toàn thân nó, uy lực cường đại chưa từng có, đủ để hủy diệt hết thảy.
Quang mang tiêu tán, tất cả bình tĩnh lại.
Nụ cười người thằn lằn hai cánh bỗng ngưng kết, bởi vì trong tầm mắt hắn tên nhân loại kia vẫn đứng nguyên đấy, Đạo Giới lấp lóe trước người.
Hắn —— chống được! ?
Thiên Nhược Kỳ trốn đằng sau Vân Phi Dương ngây ngốc nhìn lấy bóng lưng mang đến cho mình cảm giác an toàn to lớn, khóe miệng bỗng hiện ra một nụ cười khổ cùng bất đắc dĩ.
Nam nhân này không còn là người năm đó ở Lâm Vực bị mình cầm đao truy sát, thực lực hắn bây giờ đã mạnh xa hơn mình.
-Không có khả năng… Không có khả năng…
Người thằn lằn hai cánh lắc đầu, khó có thể tin, lẩm bẩm trong miệng.
Toàn lực tung một kích không những không phá mất kết giới hắn, thậm chí không sinh ra vết rách, cái này thật sự là đả kích tàn khốc.
Ông!
Vân Phi Dương triệt tiêu kết giới, thản nhiên nói.
-Nếu như ngươi vẫn là một Viễn Cổ hung thú cao quý, nên tuân thủ đánh cược, trở thành khế ước thú của ta.
-Trở thành khế ước thú của ngươi?
Người thằn lằn hai cánh lấy lại tinh thần, cười gằn nói.
-Bớt mơ mộng đi!
-Ngươi không trả nợ?
Vân Phi Dương cau mày nói.
Người thằn lằn hai cánh lạnh giọng cười nói.
-Ta không trả nợ, ngươi làm khó dễ được ta sao?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Loại lời nói không biết xấu hổ này từ trước đến nay đều do hắn nói, không nghĩ tới hôm nay lại bị một con hung thú đoạt lời.
Xoát!
Vân Phi Dương bước nhanh tới gần nó, lạnh lùng nói.
-Không ai dám chơi xấu trước mặt lão tử, cho dù một đầu nghiệt súc cũng không được!
Vù vù!
Pháp tắc chi lực mang theo tức giận hóa thành đại thủ, hướng về người thằn lằn hai cánh nắm tới.
Có lẽ không nghĩ sẽ lãng phí nhiều thời gian, mỗi lần Vân Phi Dương xuất thủ nhất định phải làm được, không cho đối phương cơ hội tránh né nào.
Sắc mặt người thằn lằn hai cánh đại biến, trong nháy mắt đoán ra, phòng ngự của tên nhân loại này không chỉ mạnh mà thực lực cũng trên mình.
Phốc! Phốc!
Nó không do dự nhiều, lập tức huy động vũ dực cấp tốc né tránh.
Vân Phi Dương, ngạc nhiên nói.
-Tốc độ thật nhanh!
Nói nhảm.
Người ta có vũ dực, vốn lấy tốc độ làm chủ.
Người thằn lằn hai cánh nhếch miệng cười nói.
-Thực lực của ngươi không tệ, nhưng muốn thương tổn ta, còn kém xa.
-Thật sao?
Vân Phi Dương dần dần nghiêm túc.
Loại nghiêm túc này từng xuất hiện lúc hợp lực đối kháng Đại Tôn Giả.
Xoát!
Vân Phi Dương động, nhưng cũng không phải tiến lên mà mở hai tay ra, bàn tay trong nháy mắt phun ra không gian chi lực cuồn cuộn.
Ong ong!
Lực lượng cấp tốc lan tràn ra bao phủ một mảng lớn khu vực, sau đó song chưởng nắm lại, quát.
-Không gian phong ấn!
Tạch tạch tạch ——
Vừa dứt lời, trong không gian mờ mịt đột ngột bày biện ra Lục Diện không gian bình chướng, hình thành lồng giam phong tỏa khu vực.
-Không tốt!
Sắc mặt người thằn lằn hai cánh đại biến, huy động cánh phóng ra ngoài, kết quả vẫn chậm nửa nhịp, đầu đụng vào không gian bình chướng bị hung hăng bắn trở về.
Xoát! Xoát! Xoát!
Lục Diện không gian bình chướng không ngừng co vào, sau cùng áp chế nó ở trong phạm vi cực nhỏ.
Muốn chạy sao?
Không thể nào.
Vân Phi Dương đứng bên ngoài không gian phong tỏa, thản nhiên nói.
-Lão tử ghét nhất nói không giữ lời, chuẩn bị nhận tra tấn đi!