Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2385
Lúc Vân Phi Dương hàng phục Kim Linh Thánh Viên, Lão Tử Bất Bại một mực không lên tiếng, cũng không nói chuyện, như không tồn tại.
Ngược lại hắn muốn nói chuyện nhưng căn bản không có thời gian, bởi vì từ khi tiến vào Khô Vinh chi cảnh đến giờ đều một mực đối kháng Phật khí, càng tiến càng sâu, Phật khí tiếp nhận càng mãnh liệt.
Không phải sao, khi Vân Phi Dương chuẩn bị tiến vào sâu bên trong, cuối cùng hắn khó có thể chịu được mà phun ra một ngụm máu.
Đã rất không tệ.
Đổi lại nếu Vân Phi Dương nắm giữ huyết mạch tà môn chỉ sợ sớm đã bị Phật khí chỉnh khổ không thể tả.
Uy.
Vân Phi Dương nói.
-Không chịu được cũng đừng gượng chống, bây giờ đi ra ngoài còn kịp.
-Đi ra ngoài?
Lão Tử Bất Bại được tà khí bao phủ cưỡng chế huyết dịch lăn lộn bên trong thân thể, thản nhiên nói.
-Lão Tử Bất Bại ta chỉ có tiến không lùi.
Nói xong, hắn lại phóng thích khí tức tà mị tiếp tục chống lại Phật khí.
Vẫn là câu nói kia —— tâm ta, sợ gì Thần Phật!
Vân Phi Dương lắc đầu.
-Chúng ta đi thôi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như tên này có thể một mực chống đỡ đến khi mình rời khỏi Khô Vinh chi cảnh, thực lực nhất định có thể có đề bạt rất lớn.
Phật khí ăn mòn càng mãnh liệt khiến Lão Tử Bất Bại rất thống khổ, nhưng nếu như có thể chống đỡ được, xác thực là một trận lịch luyện cường đại.
Vân Phi Dương hi vọng hắn có thể chịu đựng được, bởi vì chỉ có trở nên càng mạnh mới xứng làm số mệnh chi địch của mình.
Lão Tử Bất Bại cũng nghĩ như vậy, hắn muốn chống lại Phật, chống lại Thần, cường hóa mình trong nghịch cảnh, không cho phép lui lại cũng không cho phép ngã xuống.
Trước mặt nam nhân này, còn muốn chiến thắng!
…
Lại nói ngoại giới.
Đại Tôn Giả lặng yên đứng bên ngoài Vân Vực, nói thầm.
-Chỉ cần tiểu tử kia chỉ trở về hoặc ra ngoài, bản tôn chắc chắn lấy thủ đoạn lôi đình bắt giữ hắn.
Tên này cũng không biết giờ phút này ba mục tiêu mình muốn truy sát đều ở trong bí cảnh tìm kiếm Đại Đạo thụ, khi nào có thể đi ra vẫn là ẩn số.
Hô!
Đột nhiên một cỗ khí tức cường thế hiện ra từ Vân Vực, Đại Tôn Giả núp trong bóng tối khẽ nhíu mày, nói.
-Không tốt, bị phát hiện rồi!
Hưu ——
Đúng vào lúc này, Thái trưởng lão Vân Vực từ trong bay ra, lơ lửng giữa trời sao, thản nhiên nói.
-Đã đi vào Vân Vực ta, các hạ còn trốn trốn tránh tránh làm gì.
Khặc khặc kiệt!
Đại Tôn Giả cười quỷ dị, tiếp theo dần xuất hiện trong hư không, nói.
-Không hổ là Thái trưởng lão Vân Vực, có thể phát hiện ra bản tôn.
Cảm thụ được cỗ khí tức âm trầm kia, Thái trưởng lão cau mày nói.
-Người Huyết Điện?
-Đúng vậy.
Đại Tôn Giả thẳng thắn nói.
Thái trưởng lão lạnh mặt nói.
-Dám đến Vân Vực ta, Huyết Điện các ngươi càng ngày càng càn rỡ.
Vù vù!
Khi đang nói chuyện, pháp tắc chi lực cuồn cuộn tuôn ra.
Trong khoảng thời gian này Huyết Điện không ít lần nhằm vào dòng chính Vân Vực, thân là Thái trưởng lão nhất tộc tất nhiên không thể chịu đựng được.
Đại Tôn Giả cười nhạt một tiếng, nói.
-Hôm nay bản tôn muốn thấy, Thái trưởng lão Vân Vực sau khi được sàng lọc đến cùng có khả năng to lớn gì.
Vù vù!
Khí tức âm trầm táo bạo lan tràn từ trong thân thể như quần ma loạn vũ cùng chống lại pháp tắc chi lực của Thái trưởng lão, tuy còn chưa giao tay nhưng khí thế hình thành lại dị thường kinh khủng!
Hai tên đỉnh phong trên Đế cứ như vậy đối kháng nhau trong vũ trụ, ai hơn ai một bậc chỉ có giao thủ qua mới có thể thấy rõ.
Việc này tạm thời không nói.
Trở lại Khô Vinh chi cảnh, giờ phút này Vân Phi Dương mang theo mọi người tiến vào sâu bên trong!
Vù vù!
Vừa vào đến, Phật khí đập vào càng cường thế hơn khiến cho tinh thần Vân Phi Dương cùng Thiên Nhược Kỳ càng sảng khoái.
Còn Lão Tử Bất Bại lại càng thêm bi kịch.
Đối mặt Phật khí càng nồng đậm, hắn chỉ có thể dùng hết thực lực bản thân chống lại.
Đây là một khảo nghiệm to lớn, một khi chịu không được chắc chắn sẽ bị Phật khí thôn phệ triệt để.
Răng rắc!
Lão Tử Bất Bại nắm chặt hai tay, không ngừng phóng thích tà khí cùng chống lại Phật khí bên ngoài, sắc mặt mỗi lúc càng thêm dữ tợn.
-Hắn không sao chứ?
Thiên Nhược Kỳ nhỏ giọng hỏi.
Vân Phi Dương nhún vai, nói.
-Phật khí nơi này đủ để ngược hắn một trận, chúng ta đi trước đi.
Nói xong hắn cất bước đi mà không hề để ý tới Lão Tử Bất Bại, dù sao đây cũng là việc của hắn, mình cũng không giúp đỡ được gì.
Thiên Nhược Kỳ theo sau, thầm nghĩ.
-Phật khí cường thế như vậy, chắc hắn không chống nổi.
…
Khô Vinh chi cảnh bên trong so với bên ngoài, trừ Phật khí càng dày đặc thì cũng không khác nhau quá nhiều.
Nhưng Kim Linh Thánh Viên ngồi trên vai Vân Phi Dương lại khẩn trương nói.
-Chủ nhân, ta cảm giác được phía trước có khí tức cường đại!
Tam Mục Ngưu Ma cùng hai Viễn Cổ hung thú khác như rất kiêng kị, theo bản năng thả chậm tốc độ, tránh phía sau chủ nhân.
Chúng nó tuy ở Khô Vinh chi cảnh đã lâu nhưng cũng biết, Viễn Cổ hung thú sâu bên trong từng tên đều vô cùng kinh khủng.
Vân Phi Dương cười nói.
-Có ta ở đây, không ai có thể thương tới các ngươi.
Thiên Nhược Kỳ lườm hắn một cái, nói.
-Viễn Cổ hung thú sâu bên trong Khô Vinh chi cảnh này có thể so với Đại Tôn Giả Huyết Điện, nếu như gặp phải, sợ rằng ngươi cũng chỉ có chạy.
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi rút.
Nếu quả thật như nữ nhân này nói, đụng phải Viễn Cổ hung thú có thể so với Đại Tôn Giả cấp, xác thực chỉ có chạy.
Hưu!
Đột nhiên, một đạo kình quang phun ra từ trong Phật khí bao phủ khu vực mông lung.
Kim Linh Thánh Viên thấy thế, hãi nhiên thất sắc.
Cỗ ánh sáng đột ngột bay tới kia mang theo uy lực cực mạnh, để bọn hắn kinh hồn bạt vía!
Oanh!
Vân Phi Dương bước ra, cuồn cuộn pháp tắc chi lực bạo phát hóa thành một nắm đấm thép, trực tiếp đánh vỡ nát ánh sáng kia.
Đăng đăng đăng!
Hắn lùi lại sau mấy bước, đợi ổn định thân thể, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị.
Sau khi hóa giải để hắn ý thức được thực lực kẻ ngưng tụ kình quang tuyệt đối có thể so với đỉnh phong trên Đế.
Phốc, phốc!
Đúng vào lúc này, một bóng người thon dài bay ra từ khu vực Phật khí mông lung, hai cặp vũ dực to lớn không ngừng huy động, quanh thân bộc lộ ra khí tức cao quý.
Thiên Dực Tộc?
Cũng không phải.
Đột nhiên xuất hiện một tên gia hỏa, tuy có dạng hình người nhưng đằng sau lại có một cái đuôi dài, đầu hắn cũng không phải hình người mà chính là thằn lằn!
Có vũ dực, có đuôi, đầu lại là thằn lằn.
Loại kết hợp kỳ quái này quả thực xấu đến nỗi Vân Phi Dương muốn nôn mửa một trận.
Thiên Nhược Kỳ hơi nhíu mi, nói.
-Người thằn lằn hai cánh!
Loại Viễn Cổ hung thú này nàng từng thấy qua trên sách cổ, nghe nói đây là chủng loại hi hữu phi thường, đồng thời nắm giữ tốc độ không yếu hơn tộc loại mình!
-A?
Người thằn lằn hai cánh quan sát Vân Phi Dương tỉ mỉ, có chút ngoài ý muốn nói.
-Không nghĩ tới, một tên nhân loại nhìn như suy nhược lại có thể tuỳ tiện hóa giải kình mang của ta.
…
Vân Phi Dương im lặng.
Chẳng lẽ, ca đây trong mắt Viễn Cổ hung thú yếu như vậy sao? Người nào gặp cũng đều không để vào mắt.
Không có cách nào cả.
Ai bảo tên này theo thói quen vận chuyển Nghịch Thiên Quyết che đậy khí tức, bị xem thường là phải.