Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2335
Hinh Nguyệt Tiểu Lâu tuy nhỏ nhưng nổi danh nhất trong Thiên Tinh Thành, là nơi trăng hoa lớn nhất, vẻn vẹn đánh khúc nhạc đã giống với cấm địa hoàng cung trần thế.
Vân Phi Dương trực tiếp ném 100 ngàn khỏa Thiên Tinh linh thạch ra, dù một nhỏ cũng có thể chất chồng thành núi nhỏ!
Trời ơi!
Nhiều linh thạch như vậy!
Võ giả trong lâu nhìn thấy núi linh thạch chồng chất trước mắt, ánh mắt đột nhiên ngốc trệ, miệng không tự chủ được mà mở to.
Các vị đang ngồi ở đây đều xuất thân từ danh môn vọng tộc, khẳng định đều đã gặp qua 100 ngàn Thiên Tinh linh thạch, nhưng lấy ra khen thưởng cho Cầm Sư e là nằm mơ cũng không thấy.
Vân Phi Dương thưởng tiền như thế chỉ có thể dùng hai từ hào phóng để hình dung!
Mỹ nữ Cầm Sư nhìn 100 ngàn khỏa Thiên Tinh linh thạch đặt bên ngoài tấm lụa mỏng, trong đôi mắt cũng lóe lên vẻ không thể tin được.
Đánh nhạc ở đây không ít năm, nàng đã gặp được Đạt công tử xuất thủ rộng rãi, thưởng ngàn khỏa cũng có thưởng vạn khỏa cũng có, nhưng 100 ngàn khỏa lại chưa từng từng có!
Phù phù!
Bên trong nhã gian, Tôn Dược Dẫn cùng Tôn Dược Căn sau khi thấy linh thạch thấu phát thiên địa thuộc tính nồng đậm, cả hai co quắp trên mặt đất.
100 ngàn?
Đây chính là số tiền mà trưởng lão cầm nhiều loại dược tài trân quý ở Điển Đương Hành mới có được!
-Không thể nào…không thể nào…
Tôn Dược Dẫn lắc đầu, ngơ ngác nói.
-Tên nhà quê này không thể nào có nhiều tiền như vậy!
Từ lúc gặp mặt đến nay hắn một mực xem thường Vân Phi Dương, bây giờ người ta tiện tay đã xuất ra 100 ngàn khỏa linh thạch làm tiền thưởng, đây tuyệt đối là đả kích trầm trọng!
-Dược Dẫn ca, ta đang nằm mơ sao?
Tôn Dược Căn cũng ngơ ngơ ngác ngác, dù sao cũng là 100 ngàn khỏa linh thạch, quá rung động, thật không dám tưởng tượng!
-Hai tên đần độn.
Nhìn thấy biểu lộ của hai tên đó, Vân Phi Dương cười khinh thường.
Nói thật, tên này có chút tùy hứng.
Vốn tính thưởng 1 ngàn hoặc 10 ngàn, nhưng nghe Tôn gia dòng chính xem nhẹ mình như vậy nên chơi lớn.
Tùy hứng thì tùy hứng, nhưng Vân Phi Dương cũng không đau lòng, bởi vì hắn thấy, có thể ra ngoài giả vờ chơi đẹp, coi như một triệu khỏa cũng không đáng gì.
Võ giả ở hiện trường đều bị chấn kinh, nếu như biết tính tình hắn, khẳng định sẽ bội phục đầu rạp xuống đất, dù sao cầm 100 ngàn khỏa linh thạch tới trang bức, mình cũng không chơi nổi!
-Vị công tử này.
Mỹ nữ Cầm Sư tỉnh táo lại, cười nói.
-Xuất thủ rộng rãi như thế khiến thiếp đây thật thấy ngại.
Vân Phi Dương cười nói.
-Cô nương cầm kỹ tinh xảo như vậy sao lại biểu diễn trước phàm phu tục tử thế?
Hắn đang ví võ giả cùng công tử ca ở hiện trường như phàm phu tục tử, mà mọi người sau khi nghe tuy có chút tức giận, nhưng cũng trầm mặc không nói.
Khen thưởng 100 ngàn.
Ngươi thổ hào, ngươi lợi hại!
Chúng ta không thể nói lời nào, chỉ có thể yên tĩnh ở bên cạnh nhìn ngươi trang bức!
Cầm Sư cười nói.
-Bởi vì thiếp cũng là phàm phu tục tử.
Câu nói này không chỉ có trả lời vấn đề của Vân Phi Dương, còn cho võ giả nghe hát ở hiện trường vãn hồi mặt mũi, có thể nói một câu hai ý nghĩa.
Vân Phi Dương cười nói.
-Không biết cô nương có nguyện ý vì Chân mỗ đơn độc khảy một bản hay không?
-Có thể.
Cầm Sư cười nói.
Mọi người nhất thời hâm mộ.
Cầm Sư đầu bảng Hinh Nguyệt Tiểu Lâu từ trước đến nay không đơn độc đánh khúc cho ai, bây giờ có người thưởng 100 ngàn liền thỏa hiệp, quả nhiên, có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm!
Xoát!
Một làn gió thơm thổi qua, tấm lụa mỏng bị thổi lên thì thấy Cầm Sư ôm cầm thân mặc y phục áo trắng bay ra, nhẹ nhàng rơi vào bên trong nhã gian của Vân Phi Dương, giống như tiên nữ giáng trần.
-Thật đẹp!
Mọi người mượn cơ hội nhìn thấy tướng mạo kia, nhất thời kinh động như gặp thiên nhân.
Khi bọn hắn tính tiến một bước dùng tiên niệm bắt lấy, lại phát hiện bên trong nhã gian xuất hiện lưu quang, hình thành kết giới phòng ngự, không chỉ che đậy hết thảy mà cũng nghe không được bất kỳ thanh âm gì bên trong.
Nói đùa.
Lão tử khen thưởng 100 ngàn để mỹ nữ đơn độc khảy cho mình một bản, nếu không bố trí đại trận ngăn cách, bị ngoại nhân nghe được chẳng phải quá tốt cho bọn họ sao!
Bên trong nhã gian.
Cầm Sư trắng nõn đẹp như thiên tiên ngồi xuống, động tác nhẹ nhàng thanh nhã, như đại tiểu thư xuất thân danh môn hiển hách.
Dạng mỹ nữ này Vân Phi Dương gặp nhiều, cho nên không có chút rung động nào nói.
-Cầm kỹ của cô nương siêu cường, mỹ mạo cũng vô song.
-Công tử quá khen.
Cầm sư nở nụ cười xinh đẹp, ngọc thủ trắng như tuyết khoác lên cổ cầm, hiển nhiên chuẩn bị đơn độc khảy một bản cho hắn.
Vân Phi Dương nói.
-Cầm kỹ của cô nương tuy cao siêu nhưng cũng có một chút tỳ vết nhỏ, không biết có nên nói hay không.
Cầm Sư khoác tay lên dây đàn, cười nói.
-Xin được chỉ giáo.
Vân Phi Dương nói.
-Đàn này do người đánh, tự nhiên cũng sẽ dung nhập cảm tình của người khác, thời điểm cô nương tấu đàn, mỗi một âm luật đều không có kẽ hở, duy chỉ có thiếu khuyết một chút tình cảm.
Cầm Sư than nhẹ một tiếng.
-Mỗi ngày ở đây đàn tấu, ngày qua ngày, chưa bao giờ ngừng, đã sớm không còn nhiệt tình như xưa, cũng rất khó để dung nhập tình cảm.
Vân Phi Dương nói.
-Với kỹ nghệ của cô nương, lăn lộn trong thế tục không thành vấn đề, vì sao lại muốn hạ mình nơi trăng hoa này đánh cho những phàm phu tục tử đó nghe?
Cầm Sư như không muốn nói đến vấn đề này, ngọc thủ phát gảy dây đàn, nói.
-Công tử, thiếp thân vì ngươi khảy một bản.
-Được rồi.
Vân Phi Dương không hỏi thêm nữa, dụng tâm lắng nghe tiếng đàn mỹ diệu, cả người rất nhanh quên đi hết thảy phiền não.
Mặt trời lặn về tây.
Vân Phi Dương rời Hinh Nguyệt Tiểu Lâu quay trở về chỗ ở.
Còn về cầm sư, hắn không hỏi tên, cũng không nói thêm chuyện gì với nhau, bởi vì đây chỉ là một trong những nhân sinh bước qua đời nhau mà thôi.
Ngày kế tiếp.
Việc hắn ném một 100 ngàn khỏa linh thạch khen thưởng đã cấp tốc truyền ra Thiên Tinh Thành, thành đề tài mọi người tranh nhau nghị luận.
-Không phải chứ?
-Vì một cầm sư mà khen thưởng 100 ngàn?
-Dòng chính nhà ai mà lại phá của như vậy?
Rất nhiều người đang nghị luận, dùng 100 ngàn khỏa linh thạch làm tiền thưởng, đúng là đốt tiền!
Đương nhiên.
Kinh hãi nhất vẫn là Tôn Hạo Nhiên.
Bởi vì sau khi hai người Tôn Dược Dẫn trở về, liền nói sự việc ra.
Tôn trưởng lão đang uống trà nghe vậy liền phun ra một ngụm nước, cả kinh hô.
-Tên kia xuất ra 100 ngàn khỏa Thiên Tinh linh thạch khen thưởng cho cầm sư Hinh Nguyệt Tiểu Lâu?
-Đúng…
Tôn Dược Dẫn cùng Tôn Dược Căn khổ sở đáp.
Tuy bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế là vậy!
-Không thể nào…
Tôn Hạo Nhiên lắc đầu.
-Không thể nào…
Mình còn không để hắn vào mắt, vậy mà hắn có thể xuất ra 100 ngàn khỏa Thiên Tinh linh thạch, việc này thật khiến Tôn Hạo Nhiên không thể tin, cũng không thể tiếp nhận, đúng như đánh vào mặt.
Tôn Dược Tài đứng bên cạnh còn âm thầm lắc đầu, nói.
-Vân huynh, không phải ngươi nói phải khiêm tốn à, mới vừa gia nhập Thiên Tinh Thành đã làm ra sự việc oanh động to lớn như vậy.
Nếu như Vân Phi Dương nghe được hắn câu nói này, khẳng định sẽ bất đắc dĩ nói.
-Ca vẫn muốn điệu thấp, nhưng có lúc khống chế không nổi mình, nên đành cao điệu a.