Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2334
Vân Phi Dương đi vào Hinh Nguyệt lầu này chỉ đơn thuần nghe ca hát, cũng không phải nói hắn cao nhã, chủ yếu thừa dịp còn hai ngày nữa mới bắt đầu buổi đấu giá nên đến đây hưởng thụ một chút.
Tu luyện buồn tẻ vô cùng.
Có thể lắng nghe âm luật mỹ diệu, là một phương pháp giải buồn rất tốt.
Ca cơ đầu bảng Hinh Nguyệt tiểu lâu đánh qua một khúc nhạc để cho Vân Phi Dương vẫn còn dư vị cho nên nói liền ba tiếng bội phục bày tỏ ca ngợi.
Chỉ là, âm thanh hắn nói bị Tôn Dược Dẫn và Tôn Dược Căn nghe được, nhao nhao kinh ngạc nói.
-Là tên nhà quê kia!
Không phải chứ.
Một tên gia hỏa đến từ Lão Thiết Vực, lại tao nhã ngồi trong tiểu lâu cùng mình một chỗ nghe đàn?
Sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục!
Tôn Dược Dẫn và Tôn Dược Căn nhất thời giận không thể nói nên lời, nhưng ngại nơi này phong nhã nên không đứng lên gây chuyện.
-Vị công tử này.
Ngọc thủ ca cơ mỹ mạo khoác trên dây đàn, nở nụ cười xinh đẹp nói.
-Đã cảm thấy thiếp cầm kỹ không tệ, sao không khen thưởng vậy?
Tôn Dược Dẫn cùng Tôn Dược Căn nhất thời cười rộ lên.
Quy cách nơi trăng hoa cao như thế, khen thưởng cho ca cơ đầu bảng tối thiểu nhất cũng phải một trăm khỏa Thiên Tinh linh thạch, tiểu tử này khẳng định không bỏ ra nổi, nhất định rất mất mặt!
-Cầm kỹ của cô nương cao siêu như vậy, tất nhiên ta muốn khen thưởng, có điều…
Vân Phi Dương nghĩ một lát, cất cao giọng nói.
-Khách nghe ở đây không ít, bọn họ đều may mắn nghe được đàn tấu thiên ngoại chi âm của cô nương, muốn thưởng cũng phải cùng thưởng đi.
-Vị bằng hữu này nói rất đúng.
Một tên công tử phong độ văn nhã nói.
-Tiếng đàn của cô nương như thiên ngoại chi âm, hôm nay may mắn nghe được, tất nhiên phải khen thưởng.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng phất tay, một trăm khỏa Thiên Tinh linh thạch bay ra rơi vào trong ngọc bồn.
Có người dẫn đầu, võ giả đến đây nghe hát cũng nhao nhao đưa ra linh thạch, biểu hiện đều rộng rãi.
Bọn họ tới nơi này nghe hát, tất nhiên muốn tiêu phí, hoàn toàn không để ý một trăm khỏa Thiên Tinh linh thạch, thậm chí có người nguyện ý bỏ ra nhiều tiền để nghe mỹ nữ kia khảy một bản khác.
-Dược Dẫn ca.
Tôn Dược Căn cau mày nói.
-Chúng ta cho hay không?
Tôn Dược Dẫn sắc mặt hơi khó coi.
Năm ngoái đi theo trưởng lão tới tham gia buổi đấu giá, hắn từng tới đây một lần, nhưng nghe ca hát cũng không đưa tiền, bởi vì cho tiền thưởng hoàn toàn tự nguyện.
Bây giờ, tên nhà quê kia nói một câu kích động võ giả ở đây nhao nhao khen thưởng, nếu mình không lấy ra, khẳng định rất mất mặt.
Nghĩ đến đó.
Tôn Dược Dẫn cư nhiên đau lòng cũng chỉ có thể ném ra một trăm khỏa Thiên Tinh linh thạch, để biểu hiện mình đây cũng rất hào phóng.
Trong khoảng thời gian ngắn, mười mấy tên khách khen thưởng tiền đã đổ đầy Ngọc Bồn, chí ít có sáu ngàn khỏa.
-Công tử.
Đầu bảng ca cơ cười nói.
-Tiền thưởng của ngươi đâu?
Vân Phi Dương cười nói.
-Cô nương có thể lại khảy một bản, Chân mỗ sẽ khen thưởng một lần.
Hahaha.
Tôn Dược Dẫn cười lớn một tiếng, âm thanh lạnh lùng nói.
-Bằng hữu, nghe một khúc, đánh một thưởng, đây là quy định Hinh Nguyệt lầu, không phải ngươi không biết chứ?
-A?
Vân Phi Dương kinh ngạc nói.
-Đây không phải dòng chính Tôn gia, không nghĩ tới cũng có nhã hứng tới chỗ này nghe tiểu khúc.
Hừ.
Tôn Dược Căn lạnh lùng nói.
-Họ Chân kia, chúng ta đều ra tiền thưởng, ngươi cũng không thể thiếu, nhanh lấy ra đi.
-Cầm là hội cầm.
Vân Phi Dương cười nói.
-Ý Chân mỗ là, cô nương lại khảy một bản, không chỉ cho hai lần cùng lúc mà còn phải tăng gấp bội!
-Gấp bội?
Tôn Dược Căn khinh thường.
-Một tên gia hỏa từ rừng sâu núi thẳm đi ra, không sợ gió lớn chuồn đầu lưỡi mình!
-Vị công tử này.
Đầu bảng ca cơ cười nói.
-Thiếp từ trước đến nay đánh một khúc, thưởng một khúc.
-Dạng này.
Vân Phi Dương có chút cứng ngắc.
Tôn Dược Dẫn thản nhiên nói.
-Theo ta thấy, ngươi không bỏ tiền ra nổi.
Võ giả ở phòng cao thượng cùng công tử ca nhíu mày, trên mặt xuất hiện không vui, dù sao chính tên này đã xúi giục mọi người khen thưởng, cuối cùng mình lại không bỏ ra nổi, thật rất đáng hận.
Ca cơ đầu bảng như không muốn để cho sự việc trở nên khó kết thúc, nói.
-Đa tạ tiền thưởng của chư vị, thiếp mạn phép lại khảy một bản.
Đây là tạo lối thoát.
Tôn Dược Dẫn còn lạnh lùng nói.
-Người không trả tiền không có tư cách nghe hát tại Hinh Nguyệt lầu, cần phải đánh ra ngoài thì tốt hơn.
-Đúng vậy.
Tôn Dược Căn phụ họa nói.
Hai người có thành kiến với Vân Phi Dương, tất nhiên muốn nhằm vào khắp nơi.
Võ giả ở hiện trường cũng không biết Vân Phi Dương, tuy tức giận trước chuyện vừa rồi nhưng cũng chẳng muốn để ý tới.
Vẫn nghe cầm trọng yếu hơn.
Tôn Dược Dẫn và Tôn Dược Căn thấy mọi người không có phản ứng gì, chỉ có thể tức giận ngồi xuống.
Ông!
Dây đàn ba động, âm luật mỹ diệu vang lên.
Lầu nhỏ đang tràn ngập mùi thuốc súng lại dần dần tiêu tán dưới tiếng đàn.
Nhiều võ giả rất nhanh đã đắm chìm trong trong âm luật, trên mặt xuất hiện vui sướng, nhẹ tay vào trên đùi.
Tôn Dược Dẫn không bị tiếng đàn cảm nhiễm, dù sao hắn đưa ra một trăm khỏa Thiên Tinh linh thạch, hoàn toàn do mình tu luyện hơn nửa năm.
Rất đau lòng.
Dù thiên ngoại chi âm cũng nghe không lọt tai!
Không nên không nên!
Chờ sau khi kết thúc, phải làm khó dễ cái nhà quê họ Chân kia, để tế điện một trăm khỏa Thiên Tinh linh thạch đã chết của mình!
Tôn Dược Dẫn trong gian phòng trang nhã càng nghĩ càng giận, Vân Đại Tiện Thần còn không quan tâm chuyện vừa rồi, vẫn thưởng thức tiếng đàn mỹ diệu dễ nghe.
Cầm âm kết thúc, một khúc coi như thôi.
Ba ba ba!
Vân Phi Dương lần nữa vỗ tay, khen.
-Nghe một khúc nhạc của cô nương lại có cảm ngộ mới, thật mỹ diệu cùng cực.
…
Khóe miệng mọi người co giật.
Nghe cầm thì ngươi nhiều lời nhất, đã tán dương như thế thì nên khen thưởng!
Việc khen thưởng là không thể cưỡng cầu, hoàn toàn tự nguyện, nhưng Vân Phi Dương lại thể hiện vui mừng nhất, ngược lại gây phản cảm cho mọi người.
cầm sư cũng hơi nhíu mi, nghĩ thầm, lúc trước cho ngươi một bậc thang, hy vọng có thể làm giảm sự việc, sao lại không hiểu ý ta chứ?
-Họ Chân kia!
Tôn Dược Dẫn đứng lên nói.
-Người ta lại khảy một bản, ngươi cũng nên thực hiện lời nói lúc trước, khen thưởng gấp đôi a?
-Trước một khúc 100, sau một khúc 100, lại gấp đôi, vậy coi như bốn trăm khỏa Thiên Tinh linh thạch.
Tôn Dược Căn cười nói.
Bốn trăm khỏa Thiên Tinh linh thạch, trong mắt các công tử rất xa hoa, căn bản không tính là cái gì với Vân Phi Dương, nhưng hai tên Tôn gia dòng chính lại nhận định tên nhà quê này khẳng định không bỏ ra nổi!
-Thật có lỗi, thật có lỗi.
Vân Phi Dương nói.
-Ta vừa rồi nói sai lời.
Tôn Dược Dẫn nghe xong, lạnh lùng nói.
-Họ Chân, ngươi muốn lật lọng?
Võ giả ở hiện trường cũng không vui, hai lần nghe hát, một phân tiền cũng không bỏ ra, căn bản là không còn gì để nói a.
-Lật lọng?
Vân Phi Dương lắc đầu cười một tiếng, nói.
-Tôn gia dòng chính, sợ rằng ngươi lý giải sai rồi, ý Chân mỗ là, cầm âm tuyệt vời như vậy, có thể lại nghe một bài, khen thưởng gấp đôi không đủ.
Tôn Dược Căn và Tôn Dược Dẫn trợn trắng mắt.
Tên nhà quê đến từ Lão Thiết Vực này thật đúng là một cao thủ nghèo còn trang bức a.
Xoát! Xoát!
Đột nhiên, một hàng đạo lưu quang bay ra, từng khỏa Thiên Tinh linh thạch chỉnh tề đặt dưới tấm lụa mỏng uyển chuyển kia, chồng chất thành một tòa núi nhỏ.
Vân Phi Dương cười nói.
-100 ngàn khỏa Thiên Tinh linh thạch này chính là tiền thưởng của Chân mỗ, mời cô nương nhận lấy.
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Tất cả võ giả nghe hát, nhìn Tinh Thạch chồng chất như núi trước mắt cảm nhận được thuộc tính khí tức nồng đậm, há mồm trợn mắt!