Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2308
Trầm Hạo dùng một ánh mắt dọa Đại Tôn Giả sợ chạy, Vân Phi Dương vội vàng đi đến trước người Thiên Nhược Kỳ, đặt trên mạch đập của nàng.
Thương tổn rất nặng!
Phải mau chóng trị liệu.
Vân Phi Dương không nói hai lời, ôm Thiên Nhược Kỳ suy yếu vào trong ngực, bay về một vị diện hoang phế nơi xa.
Trên đường, sinh mệnh pháp tắc không dứt tràn vào, tu sửa kinh mạch bị hao tổn của nàng, cũng nhẹ giọng chỉ trích.
– Cô sao lại lỗ mãng đuổi theo?
” “
Thiên Nhược Kỳ trầm mặc.
Nếu như không phải lo lắng ngươi sẽ chết, ta há đuổi theo!
Nữ nhân này thương tổn thật nặng, mặc cho Vân Phi Dương ôm, nếu không đã sớm rút đao.
Đương nhiên, coi như thương thế khỏi hẳn cũng không được, bởi vì Hỗn Nguyên Càn Khôn Đao không ở trong tay nàng, mà trong tay tên kia.
“Hưu!”
Ước chừng một lát, Vân Phi Dương rơi vào vị diện hoang phế, an trí nàng, một tay dán trên lưng, bắt đầu rót vào Sinh Mệnh pháp tắc càng tinh thuần.
Tại sao không tiến vào tạo hóa giới chỉ?
Bởi vì, quan hệ còn chưa đến trình độ này.
“Phốc!”
Đi qua ngắn ngủi trị liệu, Thiên Nhược Kỳ phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng tái nhợt.
– Không được.
Vân Phi Dương cau mày.
– Thương thế quá nặng!
Thiên Nhược Kỳ yếu ớt nói:
– Mang mang ta trở về Thiên Dực Vực…
Nàng biết thương thế mình, nếu như chống đỡ không nổi, tự nhiên hi vọng chết trong vị diện của mình.
Cái này gọi là lá rụng về cội.
Vân Phi Dương nói:
– Thương thế cô bây giờ không thể xóc nảy.
“Xoát!”
Khi nói chuyện, quanh thân xuất hiện Đạo Giới bao phủ nàng với chính mình vào trong.
“Hô!”
Vân Phi Dương phun một ngụm khí, sau đó cởi áo, ánh mắt lấp lóe tia sáng, phảng phất như quyết định gì đó.
Thiên Nhược Kỳ thấy thế, cả kinh hô.
– Ngươi…ngươi muốn làm gì…
Vân Phi Dương theo sát đi tới, nhỏ nhỏ vào tai.
– Thiên tộc trưởng, Vân mỗ có một loại tâm pháp song tu, có thể nhanh chóng liệu thương, nếu có mạo phạm, xin hãy tha lỗi.
Song tu tâm pháp?
Thiên Nhược Kỳ kém chút lại thổ huyết, hoảng sợ nói:
– Vân Phi Dương ngươi ngươi chớ làm loạn…
“Ba.”
Cổ bị đánh nhẹ, nhất thời bất tỉnh.
“Vù vù!”
Bên trong vị diện hoang phế, vòng xoáy màu đen dần dần hiện ra như Thượng Cổ Hung Thú điên cuồng thôn phệ hết thảy.
Một lúc sau.
Vị diện không có sinh linh hóa thành hạt bụi trong vũ trụ.
“Chậc chậc.”
Trầm Hạo nơi xa nhìn vòng xoáy nhỏ không ngừng co lại cảm thán.
– Vân huynh đệ vậy mà có thể luyện hóa vị diện, thật khiến người ta kinh ngạc.
Bọn người Lãnh Đoạn, Trương Kiến Hồng bên cạnh hắn chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
– Chuột.
Tiễn Như Sơn nói:
– Mới vừa giao thủ cùng võ giả Huyết Điện kia, cảm giác thế nào?
– Rất mạnh.
Trầm Hạo chân thành nói.
Tiễn Như Sơn xoa xoa tay nói:
– Như thế, Huyết Điện này rất có thực lực, có thể để mấy ca triển lộ thân thủ.
Trầm Hạo nói:
– Huyết Điện nhằm vào bách tộc, không phải chúng ta, xem náo nhiệt là được.
– Lại xem náo nhiệt?
Mặt Trương Kiến Hồng nhất thời như đưa đám.
Lúc trước Tác La Vực xâm lấn Chân Vũ Thần Vực, bọn họ cũng xem náo nhiệt không có xuất thủ.
Trầm Hạo nói:
– Bên trong vùng vũ trụ này, bất kỳ người nào, bất kể đối thủ nào đều là chuyện nhỏ, chân chính giá trị để chúng ta đối mặt chỉ có Hồng Mông chi cảnh.
Nói đến Hồng Mông chi cảnh, sắc mặt mấy người nhất thời nghiêm túc.
Tiễn Như Sơn có chút chờ không vội, hỏi:
– Chuột, khi nào chúng ta tiến vào?
Trầm Hạo nói:
– Chờ các ngươi đều đột phá đến Đại Đạo Huyền Tiên, chính là lúc bước vào Hồng Mông chi cảnh.
– Còn chờ cái gì.
Trương Kiến Hồng hét lên:
– Đi, đi, chúng ta tiếp tục tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá đến Đại Đạo Huyền Tiên!
Trầm Hạo cười cười, tiếp theo phất tay.
Một đạo hồng mang bay ra, trong nháy mắt dung nhập vào vòng xoáy màu đen đang không ngừng thu nhỏ.
Đó là chuôi kiếm bị xiềng xích trói buộc, đứng trước mặt Vân Phi Dương, để hắn cả kinh hô.
– Long Viêm Kiếm!
– Vân huynh đệ.
Trầm Hạo truyền âm.
– Kiếm này từng hiệp trợ ngươi ở Tiểu Thần Giới, bây giờ bị ta lần nữa luyện chế, nếu như gặp phải nguy hiểm, chắc có thể giúp ngươi một tay!
Vân Phi Dương đột nhiên đại hỉ, nói:
– Đa tạ Trầm tiền bối!
Trầm Hạo còn cười nói:
– Sư tôn ngươi là nhạc phụ đại nhân của ta, luận bối phận, hai ta ngang hàng, không cần xưng tiền bối, hô một tiếng đại ca là đủ.
– Cái này…
Vân Phi Dương có chút cứng ngắc, nhưng vẫn nói:
– Đa tạ Trầm đại ca!
Hắn thề, nếu mình câu nói này bị Trầm Tiểu Vũ nghe được, khẳng định nàng sẽ nổi trận lôi đình.
Trầm Hạo nói:
– Ta cùng huynh đệ muốn bế quan, về sau nếu như gặp nhau, chắc tại Hồng Mông chi cảnh.”
– Trầm tiền…
Vân Phi Dương vội vàng sửa lời.
– Trầm đại ca muốn đi Hồng Mông chi cảnh?
– Đúng vậy.
Trầm Hạo cười nói:
– Ta cùng huynh đệ cũng truy cầu Đại Đạo chi đỉnh thậm chí Đại Đạo vĩnh hằng, tự nhiên muốn xông vào Hồng Mông chi cảnh một lần.
Lời nói xong, thanh âm nhược hóa, rõ ràng đã rời đi.
– Hồng Mông chi cảnh.
Vân Phi Dương nói thầm:
– Ta cũng sẽ đi.
“Ông!”
Long Viêm Kiếm bị xích sắt trói buộc trước người khẽ run rẩy, phảng phất như đang biểu đạt cái gì.
Vân Phi Dương cười cười, một tay chộp vào chuôi kiếm, câu thông cùng Kiếm Hồn nói:
– Tiền bối, chúng ta lại gặp mặt.
Kiếm Hồn thở dài.
– Trong khoảng thời gian ngắn, thực lực ngươi lại sẽ mạnh đến trình độ nàu!
– Tạm được.
Vân Phi Dương cười nói.
Kiếm Hồn nói:
– Hiện tại ngươi đã có tư cách sử dụng Long Viêm Kiếm.
Vân Phi Dương nhịn không được cười to.
Năm đó tại Tiểu Thần Giới, một mực bị Kiếm Hồn xem thường, cho nên thủy chung gánh phía sau, trừ gặp nguy cơ sinh tử mới có thể phá lệ ra khỏi vỏ.
Nói thật.
Lấy thực lực Vân Đại Tiện Thần bây giờ, Long Viêm Kiếm chưa hẳn phối hợp với hắn.
Quan trọng ở chỗ, kiếm này lần nữa xuất hiện lại bị Trầm Hạo một lần nữa luyện hóa.
Vân Phi Dương chỉ giữ chuôi kiếm thì có thể cảm nhận được bên trong kiếm thể tồn tại khí tức khủng bố, nếu xuất vỏ, uy lực khẳng định không dám tưởng tượng!
Trước khi Trầm Hạo đi, đưa tới Long Viêm Kiếm, cũng coi như cho hắn một món lễ lớn, đưa cho một át chủ bài rất có phân lượng.
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là thương thế Thiên Nhược Kỳ như thế nào?
Dựa vào Đại Hắc Thiên Thôn Phệ Thuật, luyện hóa một vị diện, liệu thương cho nàng, chí ít ngăn chặn thương thế chuyển biến xấu.
Còn về cởi áo.
Còn về song tu tâm pháp.
Không liên quan.
Vân Phi Dương làm như vậy, nói như vậy, cũng vì…miệng tiện!
“Xoát!”
Thu Long Viêm Kiếm vào tạo hóa giới chỉ, Vân Phi Dương ôm Thiên Nhược Kỳ hôn mê bay đến một vị diện hoang phế khác, tiếp tục dùng Đại Hắc Thiên Thôn Phệ Thuật liệu thương.
Vài ngày sau.
Thương thế Thiên Nhược Kỳ khôi phục, lại sát khí đằng đằng lạnh lùng nói:
– Ngươi có phải làm bẩn ta hay không!
Cũng may không có đao.
Nếu không đã sớm gác trên cổ Vân Phi Dương.
– Thiên tộc trưởng.
Vân Phi Dương nói.
– Ta lúc trước nói đùa, cũng không có làm gì cô mà.
– Thật chứ?
Thiên Nhược Kỳ lạnh lẽo âm u nói.
Vân Phi Dương khổ sở nói:
– Cô cảm thấy ta giống loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn giở trò vô sỉ?
– Giống.
Thiên Nhược Kỳ đáp.
” “
Vân Phi Dương cạn lời.
Hợp tác lâu như vậy, hình tượng mình trong lòng nữ nhân này vẫn không thay đổi gì nhiều a.