Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2307
Vân Phi Dương làm tốt chuẩn bị quyết định bỏ ra bất kỳ đại giới cỡ nào để cứu Thiên Nhược Kỳ, nhưng để hắn không nghĩ tới là, thời điểm đang chuẩn bị hành động bị một cỗ lực lượng bất chợt tới đánh bay ra ngoài.
Cỗ lực lượng này thâm bất khả trắc, nhưng oanh trên người chỉ đánh bay, không có thương tới kinh mạch.
Vân Phi Dương bay ra mấy chục trượng, ổn định thân thể, nhìn thấy bên trong không gian phá toái hiện ra chín đầu cự long mang theo khí tức uy nghiêm, cùng người đứng phía trên, mừng rỡ trong lòng.
– Trầm tiền bối!
Trầm tiền bối?
Không sai, chính là Long Hồn Chiến Đế Trầm Hạo!
Hắn đứng trên đầu Long Thú, khóe miệng hiện ra mỉm cười, nói:
– Khi dễ một nữ nhân, có chút quá mức.
Trong câu chữ bộc lộ ra long uy chi khí cuồn cuộn để Đại Tôn Giả chau mày, trầm giọng nói:
– Các hạ là người nào?
Hắn đều biết phần lớn cường giả đứng đầu, lại chưa từng thấy qua người trước mắt.
Trầm Hạo cười nói:
– Một tán tu không có chỗ ở cố định.
– Tán tu?
Đại Tôn Giả ngạc nhiên không thôi.
Có thể xếp hàng cường giả bên trong hạo hãn vũ trụ, ai không phải xuất từ tộc quần, tán tu có thể tu luyện đến mức để cho mình khó có thể nhìn trộm được thực lực?
Trầm Hạo nói:
– Ngày hôm nay Trầm mỗ tới đây là muốn mang đi vị tộc trưởng Thiên Dực Tộc này, ngươi không để ý chứ?
– Để ý!
Đại Tôn Giả lạnh lùng đáp.
Tộc trưởng Thiên Dực Tộc diệt hai phân đà, hôm nay phải diệt trừ.
Trầm Hạo nói:
– Không thể nể mặt Trầm mỗ?
Đại Tôn Giả cười nói:
– Ngươi ta vốn không quen biết, mặt mũi há có thể nói cho thì cho.
– Đúng thế.
Trầm Hạo cười nói:
– Bằng hữu đã không cho Trầm mỗ ta mặt mũi, Trầm mỗ chỉ có thể chủ động lấy.
“…”
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Người ta đã không nể mặt, còn có thể đưa tay muốn?
“Vù vù!”
Quanh thân Đại Tôn Giả hiện ra khí thế mênh mông, lạnh lùng cười một tiếng.
– Vậy đến đi.
Vân Phi Dương nhất thời hiểu rõ, cái gọi đưa tay muốn chính là chuẩn bị đánh nhau, cao thủ không hổ là cao thủ, nói chuyện đều tao nhã như thế.
– Tiểu gia hỏa.
Trầm Hạo nhìn qua, nói:
– Nếu muốn sống, tốt nhất né tránh.
Vân Phi Dương có thể nhìn ra từ bên trong ánh mắt của đối phương, hắn khẳng định biết diện mục chân chính của mình, biết mình là ai.
– Lui ra.
Đại Tôn Giả nói.
Bạch y nam tử đột nhiên xuất hiện, thực lực cường hãn, hắn cũng lo lắng sẽ tác động đến Quan Sơn Bá.
– Đúng.
Vân Phi Dương vội vàng lui lại.
“Xoát!”
Trầm Hạo phất tay hình thành lực lượng bàng bạc đưa Thiên Nhược Kỳ trọng thương đến địa phương rất xa, cùng sử dụng kết giới bao phủ lại.
Vân Phi Dương thở dài nhẹ nhõm.
Tuy không biết Trầm tiền bối mạnh bao nhiêu nhưng trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân kia an toàn!
– Đạo Ý thật hùng hậu!
Đại Tôn Giả cảm nhận được Đạo Giới bao phủ tộc trưởng Thiên Dực Tộc, sắc mặt càng ngưng trọng.
– Bằng hữu.
Trầm Hạo cười nói:
– Mặt mũi này là cho, hay để ta tự kiếm?
– Đến đi.
Đại Tôn Giả lãnh đạm nói.
Hắn cũng là hạng người ngạo nghễ, đối mặt đối thủ, thâm bất khả trắc tự nhiên hy vọng đánh một trận.
“Xoát!”
Trầm Hạo xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay nhẹ nhàng giơ lên, nói:
– Thành toàn ngươi.
“Vù vù!”
Trong khoảnh khắc, bàng bạc long uy chi lực bạo phát lóe ra tia sáng chói mắt.
“Ầm ầm!”
Một tiếng vang thật lớn truyền lại trong vũ trụ.
Năng lượng ba động kịch liệt như từng tầng sóng biển lao nhanh.
Vân Phi Dương đã tránh rất xa nhưng nhìn thấy thủy triều khí thế mạnh mẽ cuốn tới, lúc này lui nhanh về sau!
“Xoát!”
“Xoát!”
Khu vực nổ vang, hai đạo lưu quang cực tốc bay ra.
Trầm Hạo cùng Đại Tôn Giả trong nháy mắt đụng vào nhau, mở ra giao thủ chấn hám nhân tâm!
Sao chấn hám nhân tâm?
Bởi vì hai người không có thi triển thần thông, lấy cận thân vật lộn để giao chiến, mỗi lần đối chiêu, mỗi lần va chạm, khu vực kia đều sẽ ầm vang nổ tung!
Hình ảnh chiến đấu kia để Vân Phi Dương quan chiến rung động, cũng minh bạch, nguyên lai đỉnh tiêm cao thủ quyết đấu sẽ hùng vĩ như thế!
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Trong khoảng thời gian ngắn, Trầm Hạo cùng Đại Tôn Giả vô tận đánh hơn mười chiêu bên trong tinh không, một khu vực to lớn bị năng lượng bạo phát đánh vỡ vụn không chịu nổi.
Linh hồn lực Vân Phi Dương cường đại, có thể bắt được hình ảnh bọn họ giao thủ, cho nên càng xem càng rung động, càng xem càng biết mình nhỏ yếu!
– Long Ngâm Cửu Thiên.
Chín đầu cự long như thật như ảo xuất hiện bên trong hư không bị phá vỡ, ngửa đầu thét dài, âm thanh chấn động mấy vạn quang!
“Bành! Bành! Bành!”
Thanh âm lộng hành quấy, bất luận cái gì tồn tại đều chịu đả kích khủng bố nổ tung, hóa thành hư vô.
Vân Phi Dương bị tiếng long ngâm tác động đến, máu trong cơ thể kịch liệt sôi trào, chỉ có dựa vào hai loại tâm pháp cưỡng ép áp chế.
Đã cách rất xa rồi đó, nếu như khoảng cách gần nghe được Cửu Long trường ngâm, khẳng định sẽ bị chấn động kinh mạch đứt từng khúc!
– Thật mạnh!
Vân Phi Dương rung động.
Không rồi.
Lúc ở Phi Dương Thần Giới, Trầm tiền bối giao thủ cùng hai Tiên Đế, thực lực cũng chỉ đến Đế cấp.
Sao hôm nay lần nữa nhìn thấy hắn xuất thủ lại kinh thiên động địa như vậy?
Chẳng lẽ nói, lúc trước Trầm tiền bối không có chân chính buông tay khi giao thủ cùng hai tên Tiên Đế, hay nói đúng hơn là tận lực áp chế tu vi?
– Hẳn là như thế.
Nghĩ đến năm huynh đệ của hắn, từng người đều có thực lực cường đại, Vân Phi Dương càng khẳng định, Trầm tiền bối lúc ấy khẳng định ẩn giấu tu vi!
…
Bên trong hạo hãn vũ trụ, Trầm Hạo cùng Đại Tôn Giả vẫn đang không ngừng giao thủ, đánh càng kịch liệt.
Không phân thắng thua?
Cũng không phải, cũng không phải.
Vân Phi Dương bắt hết thảy, rõ ràng phát giác được, Trầm tiền bối càng đánh càng hăng, Đại Tôn Giả càng đánh càng yếu!
Loại này yếu, còn đang kéo dài.
Nếu như tiếp tục đánh xuống, khẳng định sẽ bị áp chế.
Cái này cũng nói lên, thực lực Trầm tiền bối mạnh hơn Đại Tôn Giả.
An toàn, an toàn.
Vân Phi Dương triệt để trầm tĩnh, thậm chí may mắn, mình vừa rồi không có thi triển Đại Độn Tẩu Thuật, bởi vì mặc kệ thành công hay không, thân phận sẽ bại lộ!
“Oanh!”
Lại thêm một tiếng vang thật lớn truyền đến, chỉ nhìn Đại Tôn Giả bị đánh bay ra mấy chục trượng, có chút chật vật vững vàng trên trời, sắc mặt rất khó coi.
– Ngươi không phải đối thủ của ta.
Trầm Hạo cười nói:
– Vẫn nên cho chút thể diện, chạy nhanh đi.
“Hừ.”
Đại Tôn Giả lạnh lùng nói:
– Các hạ có dám xưng tên?
– Trầm Hạo.
Trầm Hạo cười nói.
Đại Tôn Giả chắp tay nói:
– Ngày khác hữu duyên, ngươi ta lại nhất chiến!
Vừa dứt lời, thi triển thân pháp, cấp tốc biến mất bên trong vũ trụ mênh mông, hiển nhiên quyết định cho người ta mặt mũi.
Cứ như vậy đi?
Nhìn lấy Đại Tôn Giả biến mất không còn tăm tích, khóe miệng Vân Phi Dương co giật, thế mà bỏ rơi mình.
Hay nói.
Trầm tiền bối cường hãn để hắn không có thời gian bận tâm chính mình?
Không tệ.
Thật không có thời gian.
Bởi vì khi Trầm Hạo nói chạy nhanh đi, ánh mắt hiện lên một vòng sát cơ.
Đại Tôn Giả lạnh cả tim, dâng lên bất an mãnh liệt, cho nên chỉ có thể chạy nhanh, không kịp mang Vân Phi Dương theo.
Hai người đối chiêu lâu như vậy, thắng bại chưa phân ra, kết quả bị một ánh mắt Trầm Hạo dọa sợ chạy, vẫn rất không thể tưởng tượng.