Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2294
Vì có thể hoà mình cùng bọn Lão Cổ, thu hoạch được tình báo tốt hơn, Vân Đại Tiện Thần cũng coi như đủ liều, liên tiếp tiếp nhận hai lần công kích Tôn gia thái trưởng lão.
Chút lực lượng này, lấy thực lực chân chính của hắn, không khác gì gãi ngứa, nhưng lấy đỉnh phong Đế cấp để cứng kháng, tuyệt đối rất đau, rất rất đau.
Diễn thì diễn.
Vân Đại Tiện Thần không có ý định chết trong tay lão đầu, cho nên giẫm thân pháp lùi gấp, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách.
Bọn người Lão Cổ chạy trốn nhìn thấy tên này không mất bao lâu đã đuổi kịp mình, từng người trợn to hai mắt.
Ngọa tào.
Tiểu tử này chạy quá nhanh?
Mọi người cũng coi như hiểu rõ, hắn thế nào may mắn trốn thoát từ La Vực.
Tốc độ chạy trốn kiểu này, phía trên Đế muốn giết hắn cũng khó.
“Vù vù —— “
Đột nhiên, đằng sau truyền lại khí tức khủng bố.
Hắc bào lão giả mang theo lực lượng cường thế ngang nhiên giết tới.
Đuổi kịp Vân Phi Dương là không thể, đời này cũng khó có khả năng đuổi kịp, nhưng hắn có thể đuổi được đám Lão Cổ và các thành viên khác.
Xong, xong.
Cảm thụ lực lượng kinh khủng ngày càng gần, mọi người nhất thời ý thức được mình sắp đái ra máu.
Một khắc này, bọn họ hận không thể hóa thân thành Vân Phi Dương, hận không thể nắm giữ tốc độ kia, nhất kỵ tuyệt trần thoát đi.
– Chết!
Hắc bào lão giả giận quát một tiếng, khí tức cuồn cuộn hóa thành một đại thủ lật trời bao phủ bọn người Lão Cổ bên trong, không khí trong nháy mắt trở nên bị đè nén.
Đối mặt một tên phía trên Đế đang động nộ, kết cục của cả đám chỉ có một, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Có lẽ biết không còn sống lâu nữa, bọn người Lão Cổ càng ngày càng bạo, tính thiêu đốt linh hồn, quyết định đồng quy vu tận cùng hắc bào lão giả.
Tuy bọn họ cũng biết khoảng cách mình và trên Đế quá lớn, coi như tự bạo cũng chưa chắc có thể thương tới đối phương, nhưng lúc này đã cùng đường mạt lộ, chỉ có thể…
“Xoát!”
Đột nhiên, một bóng người đột nhiên hiện ra sau thân, mở ra hai tay hình thành Đạo Giới, trong nháy mắt mang đến cảm giác an toàn trước đó chưa từng có cho mọi người.
Người này ai?
Vân Phi Dương!
Hắn đứng sau lưng mọi người, vẻ mặt dứt khoát nghênh đón lật trời đại thủ sắp đánh tới.
Lão Cổ cùng thành viên Huyết Điện ngạc nhiên.
Tên này có tốc độ cực nhanh, rõ ràng có thể đào thoát vì sao muốn rút về chặn trước mặt mình?
“Ha ha ha!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương ngửa đầu cười to.
– Ta vốn là chết người, nếu hôm nay có thể cứu đồng bạn, dù chết cũng không tiếc!
Trong tiếng cười có thảm liệt, cũng có được giải thoát.
“Ầm ầm —— “
Lật trời đại thủ ầm vang áp xuống, ầm vang đánh nát Đạo Giới hắn bố trí trước người.
Bọn người Lão Cổ tận mắt nhìn thấy Vân Phi Dương xông lại tiếp nhận chưởng ấn hẳn phải chết cho mình, sắc mặt động dung.
Trên đời này không có ác nhân tuyệt đối, dù người có tàn nhẫn đến đâu đều có một tia lương tâm, chỉ là ngày bình thường ẩn tàng rất tốt, hoặc khó bị kích phát ra.
Vân Phi Dương xả thân vì nghĩa tại trước mặt bọn hắn, dùng thân thể chịu đựng oanh tạc dường như đã phát động được lương tâm trong lòng bọn họ.
Huynh đệ, cảm tạ!
Trong lòng Lão Cổ cùng các thành viên bội phục không thôi, lại tăng tốc chạy trốn, dù sao bọn họ không thể cô phụ hi sinh của Vân Phi Dương.
Trốn một lát, lại két két ngừng bước.
Bởi vì khu vực khí lãng tiêu tán, bóng người đà chủ dần dần hiện ra, trong tay phải nắm lấy một trái tim đẫm máu lại còn đang đập.
Đối diện hắn, Tôn gia thái trưởng lão đứng lơ lửng giữa không trung, ánh mắt hiện ra hãi nhiên, trước ngực lõm lỗ thủng.
Hiển nhiên.
Trái tim Huyết Nhị Thập Nhị nắm, là của hắn!
Đám người Lão Cổ nhất thời kích động không thôi, cũng thật sâu ý thức được, mình an toàn.
Bọn họ sẽ không quên Vân Phi Dương ngăn công kích vì mình, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy tên kia đứng sau lưng đà chủ, biểu hiện trên mặt ngốc trệ, phảng phất như chưa tỉnh hồn.
“Ba.”
Năm ngón tay Huyết Nhị Thập Nhị nhẹ nhàng khép lại, bóp nát trái tim, Tôn gia thái trưởng lão nhất thời từ trên cao rơi xuống, trùng điệp ngã trên mặt đất, trở thành một cỗ thi thể.
Hắn chỉ vừa mới đột phá phía trên Đế, đối mặt loại phía trên Đế tư cách trưởng bối, bị miểu sát cũng rất bình thường.
“Vù vù!”
Vân Phi Dương há miệng lớn hô hấp, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, hai chân cũng khẽ run rẩy.
Đây là phản ứng của một người vừa từ cõi chết trở về cần phải có.
– Ngươi.
Huyết Nhị Thập Nhị mở miệng nói.
– Rất không tệ.
Vân Phi Dương khó khăn nhoẻn miệng người, tiếp theo như bùn nhão rơi trên mặt đất, dù sao tiếp nhận hai lần công kích, thương tới kinh mạch.
…
Huyết Nhị Thập Nhị xuất hiện giết chết Tôn gia thái trưởng lão, nhiệm vụ lần này cũng coi như kết thúc.
Dù Vân Phi Dương diễn kỹ tinh xảo nhưng không thể tránh việc thụ thương, được bọn người Lão Cổ gánh về cứ điểm phân đà.
Đáng giá không?
Đáng giá, rất đáng giá!
Bởi vì sau khi trở về, bọn người Lão Cổ cảm động vì hắn xả thân cứu giúp, chân thành tiếp nhận thành viên mới.
Huyết Nhị Thập Nhị cũng rất hài lòng, dù sao thời khắc nguy cấp, đứng ra, hành vi tuy rất ngu, nhưng cũng là thủ hạ mình cần có nhất.
Cứ như vậy, Vân Đại Tiện Thần hoà mình cùng bọn hắn, sau khi thương thế khôi phục, thường xuyên nhận nhiệm vụ, cùng một chỗ hành động với bọn hắn, được xem như người một nhà.
Nhiệm vụ làm nhiều, biết cứ điểm cũng nhiều, cái này cung cấp cơ hội càng tốt cho lần thứ hai tung lưới của hắn.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương nhưng là nằm vùng hai mặt.
Không chỉ tùy thời câu thông cùng Thiên Nhược Kỳ, còn muốn truyền lại tin tức cho Huyết Thập Bát.
Đã muốn phản gián, hắn cố ý đem một số sự việc không thấy nói cực khoa trương, để Huyết Thập Bát tưởng tượng lan man.
Tỉ như trước đây không lâu.
Vân Phi Dương vốn đi đưa tin cho một cứ điểm, hồi báo cho Huyết Thập Bát rằng, người liên hệ rất quỷ dị, không giống như thành viên Huyết Điện.
Không giống thành viên Huyết Điện?
Đại não Huyết Thập Bát động, rất nhanh suy đoán, người liên hệ kia chẳng lẽ lại là võ giả Thiên Dực Tộc?
Đây vốn là suy đoán, nhưng khi hắn tiềm phục trong nội thành, ý thức được trong bóng tối ngẫu nhiên có Thiên Dực Tộc ẩn hiện, liền càng thêm khẳng định ý nghĩ này.
…
Trong mật thất.
Vân Phi Dương đánh dấu từng cứ điểm trong nội vực Hoa Thiên, nói:
– Đều tìm đến.
Lần này tìm hiểu càng nhanh hơn ở La Vực, dù sao bỏ ra sinh mệnh cứu giúp, thu được cảm giác cực kỳ tốt đẹp tại phân đà, căn bản không có ai phòng bị.
– Lúc nào hành động?
Thiên Nhược Kỳ nhìn hắn, hỏi.
Trong khoảng thời gian ngắn, lại lẫn vào một khác phân đà, tìm tới nhiều cứ điểm như vậy, năng lực Vân Phi Dương được nàng tán thành, cho nên vô tri vô giác thay đổi để hắn nắm giữ quyền quyết định.
– Không vội, không vội.
Vân Phi Dương trầm tư một hồi nói:
– Ta còn cần xúi giục hai tên đà chủ.
Đả kích cứ điểm Huyết Điện ở vực này, dễ như trở bàn tay, nhưng sao có thể để đối phương tàn sát lẫn nhau có lợi cho mình mới là trọng yếu nhất.
– Có rồi.
Vân Phi Dương truyền âm nói ra kế hoạch mình vừa nghĩ ra.
Thiên Nhược Kỳ biết được, thầm nghĩ.
– Kẻ này quỷ kế đa đoan, nếu như là địch với Thiên Dực Tộc ta, hậu quả khó mà lường được!
– Thiên tộc trưởng.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nếu như lần này có thể diệt một phân đà, diệt trừ tất cả cứ điểm, có phải nên khen thưởng ta thật tốt hay không?
– Muốn khen thưởng gì?
– Đại Luyện Khí Thuật.
“Xoát!”
Thiên Nhược Kỳ lúc này rút đao.
Lần này, Vân Đại Tiện Thần có dự đoán trước, vừa mới dứt lời đã co chân chạy mất.