Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2293
Vì sao Vân Phi Dương còn sống?
Đây là một vấn đề lớn liên quan đến hắn có thể được Huyết Nhị Thập Nhị tín nhiệm hay không.
Vân Đại Tiện Thần đã dám giả bộ trọng thương xông tới, lại dám nói phó đà chủ vẫn lạc, tự nhiên đã kiếm cái cớ thật hay, sau đó bắt đầu biểu diễn.
Thực ra, nội dung rất đơn giản.
Đó là thời điểm Thiên Dực Tộc giết tới, mình tu vi thấp, cũng không được coi trọng, như thế mới may mắn đào thoát.
Nhưng lời từ miệng hắn, nội dung cốt truyện trở nên chập trùng, phong hồi lộ chuyển, khiến người ta nghe đổ mồ hôi lạnh, cũng nghĩ đến, tên này có thể còn sống, quả thực kỳ tích.
Thế nói mới, không có việc gì không thể giải quyết.
Nếu có, thì dùng nắm đấm giải quyết, nếu như còn có, thì dùng ba tấc lưỡi để giải quyết.
Vân Phi Dương hôm nay không dùng quyền đầu, dùng diễn kỹ tinh xảo và miệng lưỡi trơn tru thành công thuyết phục Huyết Nhị Thập Nhị để hắn hiểu được tại sao mình còn sống.
Mẹ.
Lão tử thổi nửa ngày.
Nếu như ngươi không tin, ta tìm khối đậu hũ đâm đầu chết đi cho rồi!
Vân Phi Dương thầm nhủ, âm thầm lưu ý biến hóa trên mặt Huyết Nhị Thập Nhị, thấy hắn tuy mặt vẫn còn lạnh lùng, nhưng sát khí quanh thân đã tán, triệt để thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Có hi vọng, có hi vọng.
Quả nhiên như vậy, Huyết Nhị Thập Nhị nghe hắn nói hết lời, thản nhiên nói:
– Phân đà La Vực bị diệt, ngươi trước hết lưu lại nơi này đi.
Bị dao động!
Vân Phi Dương vội vàng chắp tay nói:
– Tạ Đà chủ thu lưu, Quan mỗ sẽ càng trung tâm đi theo chủ thượng!
– Lão Cổ.
Huyết Nhị Thập Nhị nói:
– An bài cho hắn chỗ ở.
– Tuân lệnh.
Chưởng quỹ gọi lão Cổ nói:
– Đi theo ta.
…
Dựa vào ba tấc lưỡi cùng xảo trá cường hãn, Vân Phi Dương thành công lẫn vào phân đà Huyết Điện thiết lập ở Hoa Thiên thành.
Thực ra, dù hắn tùy tiện nói cớ, Huyết Nhị Thập Nhị cũng sẽ không làm khó hắn, dù sao, phân đà La Thành đã bị diệt, hắn lại là thành viên Huyết Điện, khẳng định sẽ thu lưu.
Vì cái gì?
Bởi vì bên trong thân thể có độc tố.
Võ giả có thể trở thành thành viên Huyết Điện, tẩy não chỉ là một, chân chính còn có độc khống chế.
Huống chi, Vân Phi Dương lúc trước ở điện nghị đánh bại thủ hạ mình tuyển chọn tỉ mỉ, thực lực rất không tệ, tự nhiên nguyện ý tiếp nhận.
– Ngươi trước hết ở chỗ này đi.
Lão Cổ đứng trước một căn phòng hơi tối, lạnh nhạt nói.
– Làm phiền chưởng quỹ.
Vân Phi Dương nói.
Hắn biết mỗi một phân đà đều có một gia chủ bên ngoài, tuy quyền lực kém đà chủ, nhưng vẫn có uy vọng nhất định, muốn lấy tin tức, nhất định phải tạo mối quan hệ.
– Nhớ kỹ.
Chưởng quỹ thản nhiên nói:
– Nơi này không phải La Vực, đà chủ đã thu lưu ngươi, thì phải thành thành thật thật giữ khuôn phép.
– Hiểu rõ, hiểu rõ.
Vân Phi Dương vội vàng gật đầu thầm nói.
– Người này thật giống như không chào đón mình.
Nào chỉ chưởng quỹ.
Mấy ngày kế tiếp ở chung, hắn phát hiện thành viên đến tế thạch tượng đều không có cảm tình gì đối với mình, thậm chí cố ý xa lánh.
Mỗi một chỗ, mỗi một túm người đều có phạm vi cố định của chính mình, đột nhiên có người chen vào, còn từ La Vực đến, khẳng định sẽ sinh ra cảm giác bài xích.
Vân Phi Dương rất thức thời, sau khi tiến vào phân đà, một mực điệu thấp, chuyện mỗi ngày làm chỉ là theo bọn hắn triều bái thạch tượng, biểu hiện thành kính.
Huyết Nhị Thập Nhị ngẫu nhiên cũng tới động phủ, quan sát mọi người trưởng thành, cùng giao nhiệm vụ.
Bởi vì bị tất cả mọi người bài xích, dù nhiệm vụ đơn giản nhất, Vân Phi Dương cũng không có tư cách tham dự.
– Ta cũng không tin không có dung nhập cơ hội vào các ngươi.
Vân Phi Dương nói thầm.
Vài ngày sau, cơ hội tới.
Huyết Nhị Thập Nhị đi vào động phủ như thường ngày, phát ra nhiệm vụ ám sát cường giả nội vực, bởi vì cần xuất động đại lượng nhân thủ nên dùng đến hắn.
– Chưởng quỹ.
Trên đường, Vân Phi Dương cẩn thận từng li từng tí hỏi:
– Người chúng ta muốn giết là ai, thực lực gì?
Lão Cổ thản nhiên nói:
– Lần hành động này, ngươi chỉ phụ trách đứng canh gác, không cần biết nhiều.
– Hiểu rõ.
Vân Phi Dương không hỏi thêm.
Cái gọi là đứng canh gác, thật mẹ nó đúng là đứng canh gác!
Khi hắn đi đến, được an bài trên cây ở ngoài thành, không được tùy ý đi lại.
Đứng canh gác thì đứng trạm gác.
Vân Đại Tiện Thần ngồi xổm trên tàng cây, tiên niệm phóng thích, bắt lấy hết thảy bốn phía, thuận tiện lưu ý nhất cử nhất động nội thành.
Chưởng quỹ cùng thành viên Huyết Điện tiến vào trong thành, vây quanh một tòa phủ đệ trên bảng viết Tôn gia, sau đó cấp tốc hành động.
Trong lúc nhất thời, trong phủ đệ oanh minh loạn hưởng, đao quang kiếm ảnh.
– Kỳ quái.
Vân Phi Dương khó hiểu.
– Chỉ là một gia tộc tương đối bình thường, vì sao phải xuất động nhiều người như vậy?
“Oanh! Oanh!”
Thời khắc suy đoán, trong phủ đệ truyền đến âm thanh nổ vang cường đại.
Hắn vội vàng dò xét liền thấy một tên hắc bào lão giả bay ra, quanh thân phát ra khí tức hiển nhiên đã đạt phía trên Đế!
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Nguyên lai có cao thủ.
Sau khi hắc bào lão giả xuất hiện, trong nháy mắt cải biến cục diện chiến trường, Lão Cổ chỉ có thực lực đỉnh phong Đế cấp và thành viên Huyết Điện bảy tám phẩm nhất thời bị áp chế.
Tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng đoàn diệt.
– Rút lui!
Lão Cổ không nghĩ tới Tôn gia sẽ có cường giả phía trên Đế, ý thức được cục diện bất lợi cho phe mình, lúc này lựa chọn rút lui.
Đi vào nhà người ta, giết nhiều dòng chính như vậy, hắc bào lão giả há có thể để bọn hắn chạy trốn, cho nên ngưng tụ lực lượng đuổi theo.
…
Từ nội thành đến ngoài thành có hơn mười dặm lộ trình, khi bọn người Lão Cổ trốn được đã có mấy danh thành viên bị hắc bào lão giả giết chết.
Đế cấp đối mặt phía trên Đế, chênh lệch quá lớn.
– Đáng giận!
Lão Cổ phẫn nộ, lúc này truyền âm cho Vân Phi Dương.
– Ngăn chặn lão gia hỏa kia!
Thảo.
Đây là bảo ta đi chịu chết để cho các ngươi tranh thủ thời gian chạy trốn?
Khó chịu thì khó chịu, Vân Phi Dương vẫn thi triển thân pháp tiến lên, ngưng tụ pháp tắc chi lực ngang nhiên đánh về phía hắc bào lão giả đang đuổi theo phía sau.
– Muốn chết!
Cường giả Tôn gia kia lạnh giọng quát, tiếp theo vung tay phải, lực lượng mạnh mẽ gào thét mà đến.
“Bành! Bành!”
Vân Phi Dương bay ra ngoài, liên tục đụng nát hơn mười đại thụ, chật vật ngã trên mặt đất.
Thực lực rõ ràng mạnh hơn hắc bào lão giả rất nhiều lại biểu hiện ra giả tượng đánh không lại người ta, đây mới là thời điểm khảo nghiệm diễn kỹ lớn nhất.
– Các ngươi rút lui!
Vân Phi Dương đứng lên, xóa đi vết máu ở khóe miệng, bạo phát tu vi, phẫn nộ quát:
– Để ta ở lại cản hắn!
Lời này dư thừa.
Lão Cổ cùng các thành viên thừa dịp hắn bị công kích đã sớm chạy té khói.
Hắc bào lão giả lần nữa công tới, lạnh lùng quát.
– Chỉ là đỉnh phong Đế cấp, trước mặt lão phu, không bằng giun dế!
“Vù vù!”
Cuồn cuộn khí tức lần nữa bạo phát, mang theo lực lượng hủy diệt hết thảy ầm vang áp xuống.
Loại cường độ vừa mới đột phá phía trên Đế này trước mặt Vân Phi Dương, một ngón tay đã có thể đâm thủng.
Nhưng giờ này khắc này, hắn đóng vai một tên đỉnh phong Đế cấp, chỉ có thể giả bộ trốn không thoát, bị hung hăng đánh vào ngực, người như lá rách bay ra ngoài.
“Oa!”
Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu, ý thức được bọn Lão Cổ đã trốn đủ xa, lúc này giẫm thân pháp chuồn đi.