Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2259
Dưới tình huống bình thường, thương thế Vân Phi Dương cho dù có thời gian gia tốc gấp nghìn lần, chí ít cũng cần mấy ngàn năm mới triệt để khỏi hẳn.
Bây giờ nhờ có Đại Hắc Thiên Thôn Phệ Thuật, vết thương đã lành sau chỉ hơn một tháng ngắn ngủi.
Người khác đều ăn đan dược, dựa vào phép tắc mà tìm phương thuốc cứu chữa, còn hắn thì tự mình luyện hoá vị diện để chữa trị thương thế, làm sao không mau khỏi cho được?
Huống chi…
Sau khi luyện hóa một đại vực, Vân Phi Dương đối với việc lĩnh ngộ pháp tắc cũng có thành quả không nhỏ.
Vị diện tuy có chút hoang tàn, nhưng thuộc tính trong thiên địa lại vô cùng sạch sẽ, Thiên Đạo không tồn tại, nhưng nội bộ vẫn còn tồn tại rất nhiều pháp tắc. Nếu hắn luyện hóa toàn bộ, tất có thể lấy được lợi ích không nhỏ.
– Nếu như luyện hóa một vực cường đại… chỗ tốt mà ta thu lại được không thể tưởng tượng nỗi.
Vân Phi Dương âm thầm suy nghĩ.
Phải rồi.
Ở bên trong một đại vực cường đại lại có thuộc tính thiên địa, có Thiên Đạo hoàn thiện, còn có phép tắc, dựa vào Đại Hắc Thiên Thôn Phệ Tuyệt, có thể tăng tiến sức mạnh.
Đương nhiên…
Vân Đại Tiện Thần biết, coi như mình muốn làm kẻ ác, lấy thần thông hiện tại của hắn cũng không đủ thể lực đi luyện hóa một Vực cường đại như thế.
Nói đơn giản, hắn chỉ có thể ở vị diện hoang phế này mà đùa giỡn một chút uy phong, nếu có Thiên Đạo ở trong vị diện này thì hắn cũng lập tức đái ra máu.
Hô!
Sau khi thương thế khỏi hẳn, tâm tình Vân Phi Dương vô cùng vui sướng, hắn thở ra một ngụm khí, nói.
– Người của Huyết Điện khẳng định còn đang đuổi giết mình, nên về Vân Vực trước rồi lại nói.
Nói xong, hắn thi triển thân pháp sau đó biến mất trong vũ trụ vô tận, trong lúc đi đường hắn đã gọi Thiên Như Lâm ra cõng trên vai.
Không có tạo hóa giới chỉ áp chế, Thiên Như Lâm mơ màng tỉnh lại, nàng cũng ý thức được mình đang ghé vào trên vai của Vân Phi Dương, nhất thời lại giận nói.
– ɖâʍ tặc, mau thả ta ra!
– Thiên cô nương.
Vân Phi Dương nói:
– Chúng ta bây giờ đang bị cường giả Huyết Điện truy sát, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn.
Nói đùa, nữ nhân này thân thể mảnh mai, hương khí bức người, coi như hắn đối với nàng không có cảm giác gì, khẳng định phải chiếm tiện nghi.
Vân đại tiện thần vô sỉ cõng Thiên Như Lâm đi trong vũ trụ.
Không bao lâu, đường chủ Huyết Điện đã mang theo thủ hạ đứng ở khu vực hắn vừa rồi khỏi nói với giọng nghi ngờ:
– Kỳ quái, đại vực này cũng không có!
Đoạn đường này luôn đuổi theo, bọn họ cũng phát hiện rất nhiều vị diện vốn dĩ luôn tồn tại trong vũ trụ đã biến mất, rất khó hiểu, cũng rất buồn bực.
– Đường chủ.
Một tên thủ hạ nói:
– Chúng ta cũng đã truy đuổi hơn một tháng, nhưng vẫn không tìm được tên kia, có thể hắn đã chạy rồi hay không?
– Hẳn là thế.
Ánh mắt của đường chủ Huyết Điện trở nên lạnh lùng hơn.
– Đường chủ.
Thủ hạ nói:
– Chúng ta vẫn nên đi đuổi theo Lão Tử Bất Bại, đoạt lại bức tranh Hồng Mông đi.
– Cũng tốt.
Huyết Điện đường chủ từ bỏ suy nghĩ muốn truy sát Vân Phi Dương, dù sao tên này cũng là dòng chính Vân Vực, về sau muốn bắt hắn cũng vẫn có cơ hội.
– Không đúng!
Đột nhiên, hắn nhíu mày nói:
– Khí tức của bức tranh Hồng Mông!
Người của Huyết Điện có thể đi đến Đại Luân Vực đều vì Huyết Điện có một loại bí pháp đặc thù, nó có thể nhìn trộm vật tồn tại ở đây.
Bây giờ khí tức đứt đoạn, chẳng khác nào mất đi mục tiêu.
Nói đến đây, không thể không lôi tên Lão Tử Bất Bại ra nói, tại sao tên này sảng khoái cầm bức tranh đổi lấy Vạn Thánh Đế Đan?
Nguyên nhân thực sự chính là muốn ném củ khoai phỏng tay ra bên ngoài.
Mới đầu, Lão Tử Bất Bại cũng không có ý thức được, người của Huyết Điện có thể nắm được khí tức của bức tranh Hồng Mông, cho đến khi hắn ẩn thân ở Đại Luân Vực bị phát hiện, bây giờ bắn mới biết, bọn họ có thể tìm thấy mình vì bức tranh.
Về sau khi đã gặp được Vân Phi Dương, sau đó dứt khoát ném cho đối phương để đổi một viên đan dược đột phá trên Đế cấp.
Vốn hắn cũng không có ý định nắm giữ bức tranh Hồng Mông, kết quả ném được quả bom ra bên ngoài, còn thuận tay đạt được một viên Vạn Thánh Đế Đan, giao dịch này, coi như có lời.
Như vậy, Vân Phi Dương thua thiệt?
Không, hắn không lỗ, hắn cũng có lời!
Bởi vì sau khi đạt được bức tranh Hồng Mông, hắn đã ném nó vào tạo hóa giới chỉ, thành công ngăn cách khí tức, đến mức để đường chủ của Huyết Điện cũng khó có thể bắt, thậm chí chúng vẫn đang cho rằng chí bảo còn trên người của Lão Tử Bất Bại.
Giao dịch trong Đại Luân Vực, Vân Phi Dương và Lão Tử Bất Bại đều không thua thiệt.
Người vì muốn đạt được một bức tranh Hồng Mông, một người lại vì đạt được Vạn Thánh Đan thuốc, còn thoát khỏi sự truy đuổi của Huyết Điện, như thế cả hai cùng có lợi.
Nhưng.
Hai người rời đi lại rất ăn ý, đồng thời nhớ kỹ người của Huyết Điện, chính thức ghi lại cừu oán bởi lần bị đuổi giết này!
Vân Phi Dương nghĩ lại.
Chờ lúc thực lực mình đã cường đại, nhất định sẽ đi diệt Huyết Điện, diệt đi cái người gọi là Huyết Tổ kia.
Lão Tử Bất Bại cũng nghĩ như vậy, nhưng không chỉ muốn tiêu diệt Huyết Điện cùng Huyết Tổ, còn muốn tiêu diệt tất cả võ giả Huyết Điện, để bọn hắn biết, mình không phải thứ dùng thì gọi đến, không dùng thì ném đi.
Huyết Điện.
Một tổ chức thần bí.
Để thiên mệnh chọn lựa, thiên mệnh không lường được vốn là địch nhân của nhau cùng chung một mục tiêu.
Không thể không nói, thật sự rất huyền diệu!
– Thả ta ra!
Trên đường đi về Vân Vực, Thiên Như Lâm phát cuồng kêu la, nhưng không biết sao nàng lại bị uy áp áp chế, căn bản không có cách động đậy.
Vân Phi Dương cười nói:
– Thiên cô nương, ta cứu cô từ trong tay Lão Tử Bất Bại, tốt xấu gì cô cũng nói một tiếng cám ơn chứ?
-…
Thiên Như Lâm trầm mặc.
Trí nhớ của nàng vẫn còn giữ lại sự việc trước khi hôn mê, nàng biết mình có thể bình yên vô sự, xác thực bởi vì nhờ hắn xuất thủ.
– Còn có.
Vân Phi Dương nói:
– Người của Huyết Điện ở sau lưng đánh ngươi ngất xỉu, ta cũng từ trong nguy hiểm cửu tử nhất sinh mang cô phá vây đi ra.
Rõ ràng tự mình ra tay đánh người ta ngất xỉu, lại đem cái chậu nước bẩn hắt lên trên đầu người của Huyết Điện, tên này quá xảo trá a.
– Vân Phi Dương!
Thiên Như Lâm phẫn hận nói:
– Ngươi tuy rằng cứu ta hai lần, nhưng cũng không thể làm bẩn ta!
-…
Khóe miệng Vân Phi Dương khẽ co giật.
Mình chỉ cõng nàng trở về, cũng không làm ra chuyện gì không còn nhân tính, lấy từ làm bẩn để hình dung…việc này cũng không khỏi quá mức đi.
Việc này nếu để võ giả không biết rõ tình hình mà nghe được, khẳng định họ sẽ suy nghĩ lung tung.
– Thiên cô nương.
Vân Phi Dương buông nàng ra, chân thành nói.
– Tình huống lúc ấy rất phức tạp, cũng không thể để ta cân nhắc đến việc nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên chỉ có thể cõng ngươi chạy trốn!
Thiên Như Lâm thoát thân, vội vàng giữ một khoảng cách với hắn, trong con ngươi tức giận lại tiêu tán không ít.
Tuy hôn mê một đoạn thời gian, nàng cũng không thể tìm hiểu tình hình, nhưng nàng có thể từ quần áo rách nát của Vân Phi Dương mà nhìn ra, hắn khẳng định trải qua một trận ác chiến.
Thiên Như Lâm thản nhiên nói:
– Thiên Dực Tộc của ta không phải loại người vong ân phụ nghĩa, nếu ngươi đã cứu ta, ngày khác chắc chắn ta sẽ báo đáp.
Vân Phi Dương cười nói:
– Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.
Thiên Như Lâm không có lý nói tiếp với hắn, nàng thi triển thân pháp, hướng nơi xa bay đi.
Nàng sẽ trả ân tình cứu giúp, nhưng đối với việc tên này vô lễ, nàng cũng sẽ vĩnh viễn nhớ trong lòng.
Khi thấy nữ nhân kia rời đi, Vân Phi Dương cũng không có đuổi theo, bởi vì mình muốn về Vân Vực, mà nàng khẳng định cũng muốn về Thiên Dực Tộc.
– Không đúng!
Đột nhiên, hắn vỗ vỗ trán nói:
– Thái trưởng lão còn ở Lâm Vực chờ tin tức, muốn đi cũng phải đi Lâm Vực trước.
Xoát!
Đang khi nói chuyện, hắn thi triển thân pháp đuổi kịp Thiên Như Lâm rồi cười nói:
– Thiên cô nương, từ từ trở về đã, ngươi ta cùng nói chuyện phiếm giải buồn như thế nào?
– Cút.
Thiên Như Lâm lạnh lùng nói.
– Tốt!
Xoát! Xoát! Xoát!
Vân Đại Tiện Thần lại bắt đầu cút vào trong vũ trụ, không biết xấu hổ lại vô sỉ đến trình độ thế này cũng đủ để Thiên Như Lâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.