Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2260
Vân Phi Dương và Thiên Như Lâm đã thuận lợi vào được Lâm Vực.
Đám Thái trưởng lão một mực chờ đợi, sau khi thấy hắn cũng buông lỏng một phần.
Nhưng mà điều khiến trăm lộ cường giả không hiểu là đã có không ít người đi Đại Luân Vực, tại sao hai người bọn họ lại quay về trước?
Vấn đề này, Vân Phi Dương đã sớm nghĩ kỹ, cuối cùng giải thích.
– Ta và Thiên cô nương trước khi đến Đại Luân Vực, trên đường gặp không gian loạn lưu, sau đó chúng ta bị thoát ly đội ngũ, về sau lại tìm không thấy nơi đó, chỉ có thể bất đắc dĩ quay trở về.
Tìm được Lão Tử Bất Bại và đạt được bức tranh Hồng Mông, sự việc này không thể nói ra.
Lúc ấy, Thiên Như Lâm cũng có chút tính toán của mình nên vẫn phối hợp cùng Vân Phi Dương nói dối, không nói mình đã đi qua Đại Luân Vực.
– Thì ra là thế.
Mọi người đều tỉnh ngộ.
Vì vậy họ vẫn tiếp tục đợi chờ tộc nhân của mình quay về.
Mấy tháng sau, cường giả đồng minh đã trở về nhưng cũng một mặt im lặng, dù sao đã đến được Đại Luân Vực nhưng họ cũng không tìm được Lão Tử Bất Bại.
– Xem ra, tiểu tặc kia có lẽ đã biết được tin tức nên sớm rời khỏi Đại Luân Vực.
Tộc trưởng Lâm Vực suy đoán.
– Hừ.
Có người nói:
– Nếu biết được thân phận kẻ này thì muốn tìm đến hắn cũng không phải việc khó.
– Không tệ.
Có người lại đề nghị.
– Chúng ta có thể phát lệnh truy nã, để các cường giả vị diện khác đều chú ý tên dư nghiệt của Luyện Huyết tộc kia.
Các tộc cao quý cùng thương nghị như thế nào để có thể bắt được Lão Tử Bất Bại còn Vân Phi Dương đang đi đến chỗ ở, hắn dung nhập vào tạo hóa giới chỉ lấy bức tranh Hồng Mông ra.
Bức tranh vừa xuất hiện, dù chỉ nâng trên tay cũng có thể cảm nhận được mặt ngoài nó hiện ra một cỗ khí tức uy nghiêm.
Liễu Nhu đi tới không khỏi hiếu kỳ hỏi.
– Bức tranh này có thể thông hướng tới Hồng Mông chi cảnh?
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Liễu Nhu mong đợi:
– Mở ra cho ta xem một chút đi!
– Được thôi.
Tâm niệm Vân Phi Dương động, chầm chậm mở bức tranh Hồng Mông ra, phía trên vẽ phác thảo cảnh sắc cùng với chim bay cá lội, thậm chí cả cường giả tiên phong đạo cốt đều được khắc họa.
Sinh động như thật.
– Cảnh sắc thật đẹp!
Nhìn thấy cảnh trước mắt, Liễu Nhu kinh ngạc thán phục.
Đây là lần thứ hai Vân Phi Dương được xem một bức họa vẽ đẹp đến vậy, hắn hoàn toàn bị cảnh sắc phía trên cũng như những cường giả đang tỏa ra một loại khí tức làm cho rung động thật sâu.
Bức tranh Hồng Mông đại khái được phân ba khu vực.
Bộ phận thứ nhất là tranh phong cảnh, khu này cho người khác cảm giác giống như mình đang lạc vào chốn tiên cảnh hư vô mờ mịt.
Bộ phận thứ hai đều là chim bay cá lội, chủng loại nhiều vô kể khiến Vân Phi Dương ý thức được chính mình dù đã thu nhận cũng như sử dụng không ít Thần thú nhưng cũng chỉ là một góc của khu vực kia mà thôi.
Bộ phận còn lại là nhưng võ giả mang phong thái tiên phong đạo cốt, có lẽ bọn họ đang tung bay giữa không trung hoặc cũng có thể đứng trên núi đá hay thậm chí chiếm cứ một vùng bên trong Hồ Hải, dù chỉ tùy ý nhìn một chút đều bị thần vận kia làm cho bản thân bị rung động sâu sắc.
– Phi Dương.
Liễu Nhu chỉ trên trời dưới đất rồi nói:
– Có lẽ những người này chính là Thần của Hồng Mông chi cảnh, chưởng quản nhật nguyệt, tinh thần cùng mặt đất núi đồi.
Nghe được lời nàng nói, Vân Phi Dương nhất thời đồng ý.
– Có lý!
Liễu Nhu sao lại có thể suy đoán như thế, đơn giản bởi vì trên bức họa có mặt trời, mặt trời luôn tồn tại bên trong con người, còn mặt trăng cũng đồng dạng tồn tại bên trong mỗi người.
Điều này có nghĩa gì?
Nói vậy bọn hắn có lẽ là chưởng quản Nhật Nguyệt, chưởng quản ánh sáng cùng hắc ám Hồng Mông chi cảnh.
Trên bức họa có người đứng trên ngôi sao, có người đứng trên núi, chắc hẳn cũng là chưởng quản ngôi sao cùng núi cao, còn ở bên trong Hồ Hải thì dễ hiểu hơn.
– Chàng xem.
Liễu Nhu chỉ trên bốn hướng trên bức họa rồi nói:
– Đông có Thanh Long, Tây có Bạch Hổ, Nam có Chu Tước, Bắc có Huyền Vũ, đây chính là tứ phương Thần Linh.
Vân Phi Dương nhìn lại, quả nhiên hắn phát hiện vị trí chỗ ở của bốn loại Thần thú, vừa đúng Đông Tây Nam Bắc, hình thành tứ phương chi vị (bốn phương tám hướng).
Hắn nói:
– Xem ra Hồng Mông chi cảnh cũng không phải chỉ tồn tại ở bí cảnh vũ trụ chính là một vị diện nguyên vẹn hoàn chỉnh.
– Không chỉ vậy đâu.
Liễu Nhu vuốt cằm nói tiếp:
– Những gì trên bức họa này hiện ra có lẽ cũng dính nhiều đến thần thoại các vị diện khác.
– Vậy có ý gì?
Vân Phi Dương hỏi.
Liễu Nhu chỉ vào một người khổng lồ có nửa thân lõa thể trong bức họa đang đi về hướng thái dương trong bộ dạng chạy trốn, nàng nói:
– Nếu như ta đoán không nhầm thì đây chính là Khoa Phụ Truy Nhật trong truyền thuyết thần thoại của Hoa Hạ nhất tộc!
– Khoa Phụ Truy Nhật?
Vân Phi Dương quả thật chưa từng nghe qua.
Vân Phi Dương nói:
– Khoa Phụ này rất mạnh?
Liễu Nhu nói:
– Khoa Phụ là Thần trong truyền thuyết thần thoại, có thể xuất hiện trong bức tranh Hồng Mông, hẳn sẽ không yếu.
– Ồ.
Vân Phi Dương đáp một tiếng, hắn tràn ngập mong đợi nói:
– Thật hi vọng có thể mau chóng tiến vào Hồng Mông chi cảnh.
– Phi Dương!
Đột nhiên, Liễu Nhu chỉ vào bức họa cuối cùng, trên bầu trời là một người mặc đạo bào màu tím kinh ngạc nói:
– Mau nhìn, là tiền bối Thái Vũ kìa!
Vân Phi Dương vội vàng quay lại, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng dáng của sư tôn mình, hắn được khắc trên bức họa mang đến cho người khác cảm giác tiên phong đạo cốt, nhưng lại rất muốn ăn đòn.
Ngẫm lại, Vân Đại Tiện Thần thật lâu rồi không có gặp sư tôn, cho nên vừa nhìn thấy được bức họa này, nhất thời hắn mở miệng mắng to:
– Đại gia nhà ông, chính mình thì đi tiêu dao khoái hoạt, mặc kệ đồ nhi không hỏi han!
-…
Liễu Nhu lập tức tối mặt.
Dám mắng sư tôn như thế, chỉ sợ có mỗi mình hắn.
– Đồ nhi.
Đột nhiên, trong bức tranh Thái Vũ miệng hơi hơi mở ra, truyền đến âm thanh nói:
– Không phải sư tôn mặc kệ không hỏi ngươi mà ta ra không được nha.
Trên bức họa đột nhiên có người mở miệng, lại có âm thanh truyền đến như vậy khiến Liễu Nhu hoảng sợ hét to, Vân Phi Dương ngược lại rất tỉnh táo hỏi lại.
– Có ý gì?
Âm thanh của Thái Vũ lại truyền đến.
– Còn không phải từng cường giả Hồng Mông chi cảnh này đều cuồng chiến, vi sư chân trước tiến đến thì chân sau đã liên tục bị khiêu chiến, đến bây giờ vi sư vẫn chưa được nghỉ ngơi một chút nào!
– Đáng đời.
Vân Phi Dương nói:
– Ai bảo ngươi không mang ta đi.
Trên bức họa Thái Vũ liếc mắt nhìn hắn rồi lại nói:
– Chỉ dựa vào tu vi hiện tại của ngươi? Chỉ sợ một khi ngươi tiến vào bức tranh Hồng Mông sẽ bị bọn hắn đập thành đống phân.