Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2254
Lão Tử Bất Bại thì ở trong chặng ám đạo, còn Vân Phi Dương đứng trong phòng, tuy hai người vẫn chưa có nhìn thấy mặt nhau, nhưng không khí xung quanh lại trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
Đây chính là kẻ thù định mệnh của hắn.
Bất kể ở đâu và khi nào, chỉ cần vừa chạm mặt nhau được mấy giây, cả hai sẽ châm ngòi cho một cuộc ganh đua khét lẹt.
Thiên Như Lâm bị thương, nàng đứa sau lưng Vân Phi Dương, tự dưng lại có cảm giác bản thân bị dư thừa khi đứng tại đây, giống như ngay từ đầu nàng không nên xuất hiện ở đây!
– Thiên cô nương.
Vân Phi Dương nói:
– Ta cần phải giải quyết ân oán với người này, cô hãy rời khỏi đây đi.
Thiên Như Lâm lạnh lùng nói.
– Vân Phi Dương, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta là lấy đi vật hắn đang cầm.
-…
Vân Phi Dương im lặng.
Với chút thực lực ấy của ngươi, vừa mới đối mặt đã nhận một đòn đến bị thương, vậy mà còn muốn bắt được Lão Tử Bất Bại, vậy khác nào chịu chết!
Tuy nghĩ như vậy, nhưng điểm khiến hắn thật sự bất ngờ, đó là lúc này tại đại mộ, sức mạnh của Lão Tử Bất Bại nhiều nhất cũng ở mức đỉnh phong cấp Đế.
Mặc dù Thiên Như Lâm đã có ăn chút gì đó lấy sức, hơn nữa còn trên cấp Đế, không ngờ một tên trọng thương chỉ cần dùng một đường kiếm có thể suýt hạ được nàng, chẳng lẽ tu vi đã đạt đến trên cấp Đế rồi?
– Vân Phi Dương.
Lão Tử Bất Bại nói:
– Đợi vết thương của ta hồi phục trở lại, ta nhất định sẽ phân rạch ranh giới cao thấp với ngươi.
Ngụ ý trong câu nói là, hắn không muốn chiến đấu trong khi này.
– Cũng thế.
Vân Phi Dương cười nói:
– Hiện tại ngươi đang bị thương như vậy, nếu ta còn tiếp tục giao thủ với ngươi, chẳng phải ta sẽ mang tiếng bắt nạt người khác sao.
Thiên Như Lâm nghe vậy, nhất thời nổi giận.
Một dư nghiệt Luyện Huyết nhất tộc, bất kể hắn có bị thương hay không, chỉ cần nhanh chóng xông vào rồi chế phục, chẳng phải sẽ xong việc sao!
– Như vậy đi.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi giao bức tranh Hồng Mông ra, ta sẽ lập tức rời đi, đợi đến khi vết thương ngươi lành lại chúng ta sẽ giao chiến.
– Hahaha!
Tiếng cười của Lão Tử Bất Bại truyền ra từ bên trong ám đạo.
– Hóa ra ngươi cũng giống bọn họ, cùng vì bức tranh Hồng Mông mà đến đây.
Vân Phi Dương cười nói.
– Có thể đi vào bảo vật Hồng Mông chi cảnh, Vân Phi Dương ta sao có thể thờ ơ được?
Thiên Như Lâm đứng bên cạnh, cau mày nói:
– Đừng nói nhảm, hãy nhanh đi xuống rồi lấy nó lên đây!
Giờ phút này nàng cũng ý thức được, vết thương của Lão Tử Bất Bại rất nặng, vừa rồi công kích nàng bằng ba đường kiếm, giờ hẳn đã không còn chút sức nào.
Vân Phi Dương nói:
– Cô đang ra lệnh cho ta?
Dĩ nhiên hắn sẽ bắt Lão Tử Bất Bại, nhưng chắc chắn sẽ không làm điều này trước mặt nàng, vì hắn muốn một mình độc chiếm bức tranh Hồng Mông.
Thiên Như Lâm nói:
– Đây không phải mệnh lệnh, mà là nhiệm vụ cần phải làm.
Ba.
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên cổ bị một lực nào đó rất mạnh đánh vào để nàng nhất thời rơi vào trạng thái hôn mê, cả người mềm nhũn, rồi từ từ ngã xuống.
Vân Phi Dương đỡ nàng, lắc lắc đầu.
– Ta để cô đi, cô lại không muốn đi, vậy thì ta chỉ có thể dùng đến hạ sách.
Xoát!
Hắn ném Thiên Như Lâm đang hôn mê vào giới chỉ tạo hóa, rồi nhìn về phía ám đạo, nghĩ thầm.
– Đằng sau còn có cường giả bách tộc đang chạy đến đây, nếu ngươi đồng ý giao bức tranh Hồng Mông ra, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi cái chết.
– Vân Phi Dương.
Lão Tử Bất Bại cười lạnh nói:
– Ngươi cho rằng một đám binh tôm tướng cua có thể giết được ta?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Đây là một kiểu người không lường trước được thiên mệnh, hơn nữa hiện giờ trong tay hắn lại đang có bức tranh Hồng Mông, dù đang bị trọng thương, nhưng chỉ trời mới biết thứ hắn đang nắm giữ có thể biến thành con át chủ bài cực đại hay không.
– Đương nhiên.
Lão Tử Bất Bại nói:
– Ta có thể giao bức tranh Hồng Mông cho ngươi, nhưng ngươi cũng phải đưa cho ta món đồ gì đấy tương xứng để đổi lấy chứ.
– Món đồ tương xứng? Trao đổi?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Lão Tử Bất Bại nói:
– Khi ngươi ở đại mộ, có thể một bước đột phá đến trên cấp Đế, chẳng phải do phục dụng Vạn Thánh Đế Đan sao?
Vân Phi Dương hiểu ra, nói.
– Ngươi muốn ta dùng Vạn Thánh Đế Đan để đổi lấy bức tranh Hồng Mông mà ngươi đang giữ?
– Không sai.
Lão Tử Bất Bại nói.
Hắn hoàn toàn không để ý đến bức tranh Hồng Mông, mà chỉ quan tâm đến nghịch thiên đan dược có thể đột phá từ cấp Đế lên đến trên cấp Đế.
– Được, ta sẽ dùng Vạn Thánh Đế Đan để đổi lấy bức tranh Hồng Mông của ngươi.
Vân Phi Dương đồng ý, bên trong giới chỉ tạo hóa của hắn còn một viên, viên này vốn định để lại cho Hiên Viên Vấn Thiên.
Với hắn mà nói, đan dược vẫn còn kém xa bức tranh Hồng Mông, dù sao, trong tay hắn vẫn còn đan phương Vạn Thánh Đế Đan, ít ra hắn vẫn còn cơ hội để tinh luyện ra viên đan dược mới.
…
Sau khi cùng thỏa thuận với kẻ thù định mệnh của mình, cả hai đều nhất chí việc dùng Vạn Thánh Đế Đan đổi lấy bức tranh Hồng Mông.
Nhưng làm sao để trao đổi?
Đây là một vấn đề lớn.
Lão Tử Bất Bại nói,
– Đi đến trước ám đạo, ta và ngươi sẽ ném đồ qua cùng một lúc.
– Được.
Vân Phi Dương đi đến cửa ám đạo, lấy Vạn Thánh Đế Đan ra.
Lão Tử Bất Bại nói:
– Ta đếm một, hai, ba, cả ngươi và ta cùng ném đồ qua, chớ có giở trò gì đấy.
– Một.
– Hai.
– Ba!
– Xoát! Xoát!
Hai người đồng thời vung tay, nhưng không ai chịu ném đồ ra bên ngoài, bầu không khí lập tức trở nên cứng ngắc tới cực điểm.
Ngữ điệu Lão Tử Bất Bại lạnh lùng.
– Vân Phi Dương, ngươi không có thành ý.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ngươi cũng không khác.
Cả hai đều là Hầu Tinh, nếu muốn cứ vậy mà giao dịch thành công, xem chừng sẽ có chút khó khăn.
Nói thật, có thể lấy được bức tranh Hồng Mông, Vân Phi Dương không hề quan tâm đến một viên Vạn Thánh Đế Đan, nên hắn mở lời trước:
– Lão Tử Bất Bại, ta và ngươi cũng tính quen biết đã lâu, chẳng lẽ lại không hiểu đối phương thế nào? Đừng chơi tâm cơ nữa, thành thật trao đổi đi.
Lão Tử Bất Bại ngồi trong ám đạo, suy đi nghĩ lại, nói:
– Chúng ta ném lại, nếu lần này ai còn giở trò, kẻ đó sẽ không xứng làm địch nhân của đối phương!
– Bắt đầu đi!
Vân Phi Dương nói.
– Một.
– Hai.
– Ba!
– Xoát! Xoát!
Hai người vung tay cùng một lúc.
Lần này đều không có mánh khóe nào, một người vứt bức tranh Hồng Mông ra, một người ném Vạn Thánh Đế Đan xuống.
Vân Phi Dương chộp lấy bức tranh, cảm nhận được khí tức hoang vu từ thời xưa, biết đây là đồ thật, chắp tay nói:
– Cáo từ!
Lão Tử Bất Bại cũng có thể ngửi được mùi thần thánh bên trong đan dược, hắn cũng lạnh lùng nói:
– Thứ lỗi không tiễn xa.
Xoát!
Vân Phi Dương giẫm lên Độ Vân Bộ rồi bay ra khỏi thành trì, nhưng trong lòng lại nghĩ gì đó rồi lắc đầu:
– Gã đó giao bức tranh cho mình một cách dễ dàng như vậy, chắc hẳn phải có mục đích khác.
…
Thật khó để tưởng tượng ra, hai người là kẻ địch không đội trời chung với nhau lại có thể ăn ý, thuận lợi trao đổi đồ vật cho nhau một cách trơn tru như vậy.
Trên thực tế, có phải do Vân Phi Dương và Lão Tử Bất Bại quá chủ quan, hay chính xác do họ đã quá quen thuộc với nhau, hoặc cũng có thể coi là tâm ý tương thông.
Đây là một loại cảm giác tinh tế, dựa trên những lần giao thủ giữa hai người.
Nói cách khác, Vân Phi Dương đưa Vạn Thánh Đế Đan cho Lão Tử Bất Bại, như vậy khác nào đang giúp hắn đột phá lên trên cấp Đế, đây không phải tự tìm phiền toái cho mình?
Thật sự hắn lại tự đi rước phiền toái.
Nhưng hắn không sợ phiền phức, vì hắn cần một đối thủ đủ mạnh, để có thể mang đến cho hắn cảm giác áp bách trên con đường võ đạo.
Trong suốt cuộc đời của Vân Phi Dương, hắn đã gặp qua rất nhiều đối thủ, và trong số đó không ít thiên tài, như Trương Hằng của đại lục, hoặc Lâm Dật Phong Tiểu Thần Giới.
Nhưng theo cảnh giới đề bạt của hắn, những người được gọi thiên tài này đều đã bị hắn bỏ xa, duy chỉ có Lão Tử Bất Bại là có thể duy trì đẳng cấp ngang bằng với hắn trong suốt một khoảng thời gian dài.
Con đường đến với võ đạo dài dằng dặc, có một người xứng tầm làm kỳ phùng địch thủ không phải tệ, ngược lại nếu thiếu đi một nhân vật như Lão Tử Bất Bại hắn sẽ thấy rất nhàm chán, cho nên, Vân Phi Dương mới đồng ý lấy Vạn Thánh Đế Đan ra để trao đổi, vui vẻ nhìn Lão Tử Bất Bại đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Hưu!
Hưu!
Đột nhiên, hàng chục lưu quanh bay giữa bầu trời.
Vân Phi Dương vội vàng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, che giấu hơi thở của mình, nghĩ thầm,
– Cường giả đồng minh tới.
– Không đúng!
Hắn đã nhanh chóng phát hiện ra, đây không phải liên minh bách tộc xuất hiện ở Đại Luân Vực, mà chính là đám võ giả mặc trang phục huyết hồng thống nhất.