Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2253
Vân Phi Dương không chắc liệu võ giả mặc trang phục huyết hồng có phải người trong Huyết Điện hay không, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng Lão Tử Bất Bại sẽ thua nếu tiếp tục chiến đấu thêm lần nữa.
Hiện giờ trong người vẫn đang có thương tích, mà mấy tên võ giả kia thực lực lại không phải dạng vừa, chiêu thức họ tung ra đều vô cùng âm ngoan độc ác.
– Cố gắng lên.
– Tuyệt đối đừng thua!
Vân Phi Dương lo lắng nói.
Không phải hắn quan tâm đến sự an nguy của Lão Tử Bất Bại, thứ hắn quan tâm chính là bức tranh Hồng Mông.
Trong tấm hình, Lão Tử Bất Bại vẫn đang giao thủ với mấy tên võ giả, tuy đang ở thế hạ phong, nhưng hắn ta vẫn không hề có ý định muốn rút lui.
– Chậc chậc.
Vân Phi Dương cảm khái.
– Địch nhân của ta, tính khí bướng bỉnh quá.
Đổi lại là hắn, nếu như bản thân bị lâm vào thế bất lợi, chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách để trốn thoát, chứ không thẳng thắn chiến đấu một sống một còn như vậy.
Cuộc tranh đấu không ngừng hiện ra trên hình.
Lão Tử Bất Bại càng đánh càng trở nên bị động, sau cùng bị đối thủ đánh liên tiếp mấy chưởng.
– Xong.
Vân Phi Dương nói:
– Tuyệt!
Sau khi mấy lần bị công kích, Lão Tử Bất Bại lui ra sau mấy chục trượng, đợi khi cơ thể ổn định, lại dữ tợn cười rộ lên.
Hắn đang cười?
Vân Phi Dương sững sờ.
Đúng vào lúc này, Lão Tử Bất Bại phất một tay lên, chỉ thấy bức tranh Hồng Mông bay ra, nhanh chóng lan ra giữa không trung, lóe lên một ánh sáng chói lóa.
– Bành!
Đúng vào thời khắc mấu chốt, màn sáng đột nhiên vỡ nát.
Thác Bạt Lưu thống khổ nói:
– Quốc sư! Bức tranh đó ẩn chứa sức mạnh có thể đánh nát thời gian chi lực của ta!
– Gì?
Vân Phi Dương trừng mắt.
Bức ảnh được Thác Bạt Lưu chụp trộm là một chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng dù sao chuyện này cũng đã qua lâu rồi, vậy mà giờ lại bị sức mạnh của bức tranh đánh nát, điều này thật quá khoa trương!
Vân Phi Dương suy đoán.
– Năm đó, khi hồn lìa khỏi xác ta cũng đã gặp chính tổ tiên của mình, ta có thể giao tiếp với chính mình trong quá khứ, chẳng lẽ, bức tranh Hồng Mông đó cũng có khả năng này?
– Mẹ!
– Chí bảo có giá trị như vậy, nhất định phải giành được!
Lúc đầu, Vân Đại Tiện Thần cho rằng bức tranh Hồng Mông chỉ có thể tiến vào Hồng Mông chi cảnh, nhưng giờ xem ra nó vẫn còn công hiệu thần kỳ khác!
– Lại chiếu lại!
Vân Phi Dương nói.
Thác Bạt Lưu cau mày.
– Quốc sư, bức tranh quá lợi hại, ta chỉ có thể bỏ qua giai đoạn đó.
– Có thể.
Vân Phi Dương nói.
Hiện giờ hắn lại càng quan tâm việc Lão Tử Bất Bại có chết hay không, và liệu bức tranh Hồng Mông có bị cướp đi hay không.
– Xoát!
Thác Bạt Lưu vận chuyển thời gian chi lực lần nữa, cẩn thận thăm dò từng li từng tí, thành công nhảy qua cảnh Lão Tử Bất Bại triệu bức tranh Hồng Mông.
Hình ảnh được trình hiện trên bức màn ánh sáng là mấy tên võ giả người đẫm máu ngã trên mặt đất, mặc dù người đã chết, nhưng từ ánh mắt lại ẩn chứa đầy những nỗi kinh hoàng và sợ hãi.
– Họ đã thấy gì?
Vân Phi Dương có thể đoán được rằng trước khi chết mấy tên võ giả này đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng nào đó, nếu không, họ sẽ không thể hiện những biểu cảm như vậy sau khi chết.
– Bức tranh Hồng Mông!
– Nhất định là bức tranh Hồng Mông!
Kết hợp màn vừa rồi với cái chết bi thảm của mấy tên võ giả, Vân Phi Dương phán đoán, cú ngã của họ chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với bức tranh Hồng Mông.
Trong tấm hình, sau khi Lão Tử Bất Bại diệt mấy tên võ giả kéo lê cơ thể đầy thương tích của mình đến một tòa thành trì hoang vu, và không thấy hắn ló mắt ra nữa.
– Xoát!
Thác Bạt Lưu thu hồi thời gian chi lực, yếu ớt nói:
– Quốc sư, ta đã quá mệt mỏi.
Vân Phi Dương không nói hai lời, nhanh chóng thu hắn vào giới chỉ tạo hóa của mình, sau đó xoay người nhìn về phía thành trì hoang phế, nói,
– Tên này bị thương không nhẹ, đi vào thành trì mà vẫn chưa quay lại, nhất định đang dưỡng thương trong đó.
Đang nói chuyện, hắn lập tức đứng dậy bay về phía thành trì.
Tuy nhiên, có một chuyện ngoài dự đoán của hắn là, Thiên Như Lâm đã bay qua trước một bước, và ánh mắt cũng khóa chặt trên thành trì hoang phế.
– Nữ nhân này…
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Chẳng lẽ phát hiện chỗ ẩn thân của Lão Tử Bất Bại?
Hắn không bay qua đó, mà lại vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, che giấu hơi thở rồi núp trong bóng tối quan sát.
Không bao lâu, Thiên Như Lâm hạ cánh trên cổng thành thành trì hoang phế, trong tay cầm một vật giống như la bàn, nỉ non.
– Hẳn là nơi này.
Vân Phi Dương quan sát tỉ mỉ đồ vật nàng cầm trong tay, phát hiện trên đó có kim đồng hồ, và trong đó có một con trỏ đang chỉ về một hướng nhất định, thầm nghĩ:
– Xem ra, thứ đó có khả năng chỉ đến nơi có sự tồn tại của chí bảo.
Không tệ.
Đồ vật Thiền Như Lâm cầm trong tay chính là một loại có khả năng nhìn được sự tồn tại của chí bảo, và nó có tên gọi Tầm Bảo La Bàn.
Vai trò của nó không phải dùng để nhìn trộm năng lượng bên trong cơ thể võ giả, mà nhìn trộm năng lượng của chí bảo.
Chỉ cần chí bảo còn tồn tại trong khu vực cảm biến, thì cho dù nó có được giấu trong không gian giới chỉ hoặc ẩn trong lòng đất, hay có cao giai đại trận bao trùm đi nữa, thì tầm bảo la bàn đều có thể dễ dàng phát hiện ra.
Thiên Như Lâm tìm đến nơi này không phải vì Lão Tử Bất Bại đang ẩn thân ở đây, mà vì trên người hắn có bức tranh Hồng Mông!
– Muốn lấy nó không?
Vân Phi Dương nói thầm.
– Để xem.
– Vẫn còn đang muốn kết giao với nữa nhân này.
– Nếu như giờ xông ra cướp đồ của nàng, thì ta sợ bản thân sẽ không có bất kỳ hy vọng nào để có được Đại Luyện Khí Thuật.
– Xoát!
Lúc này, Thiên Như Lâm nhảy xuống từ Thành Lâu, hạ cánh tại nơi hoang phế đã lâu, cỏ dại trải rộng trên đường phố, từng bước tiến lên theo chỉ dẫn của Tầm Bảo La Bàn.
Vân Phi Dương lén lút đuổi theo.
Khả năng sẽ có người hỏi, Tầm Bảo La Bàn có thể không cần nhìn mà vẫn trực tiếp tìm ra được nơi chí bảo ẩn tàng, nhưng tại sao lại không phát hiện trên người tên này có bảo vật chứ?
Nguyên nhân rất đơn giản, tuy Tầm Bảo La Bàn rất tuyệt, nhưng rất khó để nó có thể thẩm thấu tạo hóa giới chỉ, vì dù sao cái sau là vị diện cao đẳng độc lập.
…
Vân Phi Dương đi vào, vì hơi thở được che chắn hoàn mỹ bởi Nghịch Thiên Quyết nên Thiên Như Lâm không có phát hiện ra hắn, vẫn cứ tiếp tục đi về hướng kim đồng hồ chỉ.
Ngay sau đó, cô dừng lại trước một ngôi nhà tồi tàn, nói:
– Nó ở gần đây.
– Đạp.
Bước vào đó.
Vân Phi Dương phóng thích tiên niệm, đi trước Thiên Như Lâm một bước, tìm hiểu kỹ bên trong gian phòng, và phát hiện ngoài mấy viên đá ngói vỡ vụn thì không hề có Lão Tử Bất Bại.
– Bành!
Đúng vào lúc này, Thiên Như Lâm vung ngọc chưởng lên, loại bỏ những mảnh đá ngói và bụi đất trong căn phòng, và thấy ở trong góc có gì đó.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ.
– Khó trách không tìm được, hóa ra tên kia giấu bên trong ám đạo.
Lúc trước hắn cũng đã dùng tiên niệm để tìm tòi toàn bộ Đại Luân Vực, nhưng có nhiều chỗ dựa vào sức mạnh linh hồn lại không cách nào thẩm thấu được, chẳng hạn như dưới lòng đất!
Thiên Như Lâm đi qua, nhẹ nhàng mở cửa ngầm ra sát nhập.
– Hô!
Ngay lúc mở ra, một đạo kiếm khí lạnh lùng phóng ra từ bên trong!
– Đăng đăng đăng!
Xem ra Thiên Như Lâm cũng trấn định, đối mặt với kiếm khí tấn công bất ngờ, vội vã lùi ra sau mấy bước.
Tuy nhiên, mặc dù phản ứng rất nhanh, nhưng nàng vẫn chậm hơn một chút, vai trái bị kiếm khí xoẹt qua, để lại dấu vết kiếm chém sâu, máu tươi ào ạt chảy ra.
Liễu mi Thiên Như Lâm nhíu chặt, vội vàng duỗi hai ngón tay ra giữ chặt tại khu vực bị thương để cầm máu, cảnh giác lui lại mấy bước.
Xoát!
Xoát!
Đúng lúc này, lại có hai thanh kiếm khí lạnh lùng bay ra từ bên trong ám đạo, tốc độ nhanh hơn, sức mạnh cũng theo đó mà tăng lên đáng kể!
Mặc dù Thiên Như Lâm đã rất cảnh giác, nhưng khi nhìn hai thanh kiếm khí lao ra với tốc độ nhanh đến khó tin, nhất thời cả người cô cứng đờ hoảng hốt.
Xoát!
Vân Phi Dương nhanh chân chạy lại từ phía sau, Chân Long Bá Vương Thương bất ngờ đâm ra, trực tiếp đỡ Thiên Như Lâm nghiêng người xẹt qua, phá vỡ hai thanh kiếm khí lạnh lùng ngay tại chỗ.
Thấy Vân Phi Dương xuất thủ cứu giúp, Thiên Như Lâm kinh ngạc nói.
– Sao ngươi lại ở chỗ này?
Vân Phi Dương phớt lờ nàng, cầm thương thủ tại miệng ám đạo, cười nói:
– Lão Tử Bất Bại, nữ nhân đẹp như vậy mà ngươi cũng dám hạ độc thủ, quá phận nha.
– Là ngươi!
Giọng nói của Lão Tử Bất Bại truyền ra từ bên trong ám đạo, nghe ngữ khí thì có vẻ hắn đang kinh ngạc, vì kẻ thù định mệnh của mình lại đang ở Đại Luân Vực!
Từ giọng nói của hắn Vân Phi Dương cũng có thể đoán ra, rằng vết thương của tên này vẫn chưa tốt lên, nếu không, thanh kiếm đầu tiên lao ra vừa nãy có thể lấy mạng Thiên Như Lâm ngay tại khi đó.