Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2255
Đột nhiên xuất hiện tổng cộng khoảng hai mươi võ giả, bọn họ mặc trang phục màu đỏ máu thống nhất, tướng mạo rất âm lãnh, giống như không có bất cứ tình cảm nào.
“Sát thủ?”
Vân Phi Dương ngưng trọng nói.
Theo hắn thấy, chỉ có sát thủ trải qua các huấn luyện nghiêm ngặt, mới có thể không bộc lộ một chút cảm tình nào, mới có thể nhìn qua rất âm lãnh.
Bọn võ giả huyết hồng này có phải sát thủ hay không thì không biết, nhưng có một điều có thể khẳng định, thực lực bọn hắn rất mạnh, cảnh giới đều đạt tới phía trên Đế!
“Xoát!”
Người đầu lĩnh dừng lại giữa không trung, nhìn về phía thành trì hoang phế Lão Tử Bất Bại đang ẩn thân, nhàn nhạt phất tay, lúc này mười mấy võ giả sau lưng tiến lên.
“Vù vù!”
Ngay lập tức, đặc tính băng lãnh thấu xương tràn ngập khiến cho thế giới hoang vu bộc lộ ra một cỗ khí tức âm u đáng sợ.
Vân Phi Dương núp trong bóng tối, nỉ non.
“Hẳn là hướng về phía Lão Tử Bất Bại.”
Đúng lúc này, mười mấy tên võ giả bay xuống trên không trong thành trì, bọn họ không nói hai lời, liền ngưng tụ pháp tắc chi lực đánh về hướng nội thành.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Một thành trì vốn hoang phế, bị rất nhiều phía trên Đế bắn phá, nhất thời hóa thành một vùng phế tích.
Trong lúc nhất thời, bụi đất tràn ngập, che khắp bầu trời.
“Hưu ——”
Đột nhiên, một tia ánh sáng chói mắt bay ra từ trong chỗ bụi đất tràn ngập, bắn về phía nơi xa bắn.
Bên trong cái ánh sáng kia, hiển nhiên chính là Lão Tử Bất Bại đang bị thương!
Chỗ hắn ẩn thân vốn là nơi bố trí Huyết Trận độc của Luyện Huyết nhất tộc, nhưng bị nhiều tên phía trên Đế bắn phá như vậy, lại không chịu nổi mà vỡ vụn.
“Hừ.”
Người đầu lĩnh nói:
“Ngươi không thoát được!”
Vừa nói, lạnh nhạt phất tay, mười mấy tên thủ hạ hóa thành hồng quang đuổi theo phương hướng mà Lão Tử Bất Bại chạy trốn, tốc độ có thể nói nhanh như sấm chớp.
“Có chút không ổn.”
Vân Phi Dương núp trong bóng tối có thể nhìn ra, Lão Tử Bất Bại dang bị thương, đối diện với mấy cái người này, gần như không có khả năng chạy trốn.
Huống chi, khí tức mà người đầu lĩnh phát ra, rõ ràng mạnh mẽ hơn phía trên Đế rất nhiều.
“Hưu!”
Ở giữa bầu trời Đại Luân Vực, Lão Tử Bất Bại áp chế thương thế bên trong thân thể, hóa thành lưu quang nhanh chóng chạy trốn, mười mấy tên huyết y võ giả đằng sau đuổi theo không bỏ.
Từ tốc độ mà xem, rõ ràng hắn có chút chậm, khoảng cách lẫn nhau dần dần rút ngắn, bị đuổi kịp chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Đáng giận!”
Lão Tử Bất Bại phẫn nộ, lại chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
Người cầm đầu đằng sau lạnh lùng nói:
“Lão Tử Bất Bại, Huyết Tổ cho ngươi huyết mạch Luyện Huyết nhất tộc, giúp thực lực của ngươi tăng nhiều, không dùng sức lực phục vụ cho tốt, lại mưu toan chiếm lấy bức tranh Hồng Mông, thật không biết tốt xấu.”
“Huyết Tổ?”
Vân Phi Dương nhất thời khẳng định, đám võ giả huyết y nhìn như bọn sát thủ này, thế nào cũng có quan hệ với Huyết Điện và tộc trưởng Lâm tộc từng nhắc qua.
Lợi hại.
Một tổ chức thần bí vậy mà phái ra nhiều phía trên Đế như vậy, nghiêm túc so ra có thể vượt qua cả đại tộc một phương!
Đương nhiên, lời nói của người cầm đầu mang theo rất nhiều tin tức, để cho Vân Phi Dương hiểu rõ, Lão Tử Bất Bại có huyết mạch của Luyện Huyết nhất tộc, là Huyết Tổ cho.
Huyết mạch là bẩm sinh, vậy mà nói cho thì cho, xem ra vị gọi là Huyết Tổ cũng không phải người bình thường.
Lão Tử Bất Bại chạy trốn bên trong lạnh lùng đáp trả.
“Ta chỉ phụ trách cung cấp huyết dịch cho Huyết Điện các ngươi, thu hoạch được chí bảo vì sao lại muốn dâng lên?”
Nghe đến đó, Vân Đại Tiện Thần hiểu rõ.
Lão Tử Bất Bại bị Huyết Điện truy sát là vì bức tranh Hồng Mông.
Quả nhiên, thiên tài địa bảo tuy tốt, nhưng nếu như giá trị quá lớn, lấy đến trong tay liền biến thành quả bom tùy thời cũng có thể nổ tung!
“Huyết Tổ muốn đồ vật gì, bất kỳ người nào cũng không thể cự tuyệt.”
Người dẫn đầu kia lạnh lùng nói.
“Cho nên, ta khuyên ngươi vẫn nên giao ra đi.”
“Thật có lỗi.”
Lão Tử Bất Bại nói.
“Đồ mà Lão Tử Bất Bại ta đạt được, tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường cho người khác, dù Huyết Tổ cũng không được.”
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Tính cách của tên này cũng tương tự như mình, tuyệt không nhận sợ.
Người cầm đầu lạnh lùng nói.
“Ngươi đã không biết thời thế, đừng trách bản đường chủ vô tình.”
“Xoát!”
Trong lúc nói chuyện, nhanh chóng hướng về phía trước mặt Lão Tử Bất Bại, đại thủ đột nhiên vung lên, pháp tắc chi lực cuồn cuộn gào thét mà ra.
“Không tốt!”
Lão Tử Bất Bại kinh hãi.
Hiển nhiên không ngờ, một trong những đường chủ của Huyết Điện lại có thực lực khủng bố như thế!
“Tiểu tử.”
Người dẫn đầu kia ngạo nghễ nói:
“Nhớ kỹ, Huyết Tổ cho ngươi huyết mạch vì nhìn ngươi có giá trị, một khi làm ra chuyện ngỗ nghịch, sẽ bị xem như phế vật!”
“Vù vù!”
Pháp tắc chi lực cuồn cuộn điên cuồng áp xuống, không gian bốn phía bị chấn động đến phân thành nhiều mảnh, có thể thấy được lực lượng đã mạnh đến cấp độ khủng bố.
Đừng nói Lão Tử Bất Bại trọng thương, dù trạng thái trọn vẹn cũng rất khó chống lại, dù sao thực lực của hắn chỉ ở đỉnh phong Đế cấp.
Chưởng ấn khủng bố ầm vang áp xuống, chấn động đến nỗi không gian vỡ nát!
Lão Tử Bất Bại thân ở phía dưới, tròng mắt co vào, tử vong mãnh liệt hiện ra xông lên đầu.
Sẽ chết sao?
Khóe miệng Lão Tử Bất Bại xuất hiện nụ cười đắng chát.
Trước mắt hiện ra hình ảnh một bộ hỏa diễm bao phủ, cũng nhìn thấy một hài đồng chỉ có năm sáu tuổi.
Đó chính là mình, chính mình khi nhỏ.
“Đều nói.”
“Oa nhi này là điềm không may, khắc chết phụ mẫu, cũng hại thôn chúng ta vô cớ bị cháy.”
Lão Tử Bất Bại còn nhỏ co quắp phía trước phế tích hóa thành tro tàn, trong mắt tràn ngập nước mắt, cũng tràn ngập hoảng sợ, thôn dân tụ tập xung quanh, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn.
“Theo ta thấy, lửa này cũng do hắn cố ý đốt, muốn thiêu chết tất cả chúng ta!”
“Tuổi còn nhỏ, lại ác độc như thế, lớn lên thì thôi đi!”
“Giết hắn! Giết hắn!”
Trong thôn thôn dân nhao nhao quát.
“Không phải ta… không phải ta…”
Lão Tử Bất Bại co ro, kịch liệt phủ nhận.
Nhưng chuyện này không giúp được gì, bởi vì các thôn dân đã nhận định lửa lớn do hắn làm.
Cuối cùng, dưới sự che chở của thôn trưởng, Lão Tử Bất Bại đã sống sót, lại bị đuổi ra ngoài, một người lẻ loi hiu quạnh du đãng trong sơn dã.
Lão Tử Bất Bại năm sáu tuổi không có cảnh giới, cũng không có tu vi, đưa mình vào tự nhiên trải rộng các hung thú, không thể nghi ngờ là vô cùng nguy hiểm, nhưng hắn lại sống sót như một kỳ tích.
Nhắc tới cũng thật kì quái.
Chỉ cần có hung thú để mắt tới hắn xông lại, đều sẽ kỳ quặc mất mạng.
Ngay từ đầu Lão Tử Bất Bại cũng rất mê mang, nhưng dần dần thích ứng được, liền ở lại trong núi rừng dùng khe suối cùng quả dại mà sống.
Cho đến một ngày nọ, hắn gặp được một người.
Người kia gặp Lão Tử Bất Bại, kinh ngạc nói.
“Không nghĩ tới ở nơi hoang sơn dã lĩnh có thể gặp được người thiên mệnh không lường được.”
“Tiểu oa nhi, tên ngươi gì?”
“Lão Tử Bất Bại.”
Lão Tử Bất Bại kiên định nói.
“Bất bại?”
Người kia cười nói:
“Tên rất hay, tên rất hay!”
Về sau, Lão Tử Bất Bại đi theo người này, bái hắn làm thầy, bắt đầu con đường tu luyện dài dằng dặc.
Nói đến đây, thân phận của người kia chắc hẳn mọi người đã biết, Đạo Ma lão tổ!
Nắm giữ thiên mệnh không lường được mệnh cách của Lão Tử Bất Bại, tư chất võ đạo vô cùng nghịch thiên, hơn mười năm ngắn ngủi đã đột phá đến Vũ Thần, cũng trở về thôn làng đã từng ở.
“Vù vù!”
Thôn trang một lần nữa dấy lên lửa lớn rừng rực, thi thể thôn dân bị đốt cháy hầu như không còn.
Lão Tử Bất Bại từ trong biển lửa chầm chậm đi ra, hỏa quang chiếu rọi trên gương mặt hắn có vẻ hơi dữ tợn, nói:
“Lần này, lửa là do ta phóng.”