Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2252
Khi hắn còn trong đội ngũ, Vân Phi Dương tuy đã có đủ kiểu dây dưa, nhưng vẫn tương đối có phong độ, bây giờ, một khi thoát ly khỏi đội ngũ lại cùng Thiên Như Lâm lẻ loi trơ trọi bên trong hạo hãn vũ trụ, nên cũng không cần có một chút bận tâm nào.
Không phải sao, nữ nhân kia lại lần nữa nói ra từ cút, Vân Đại Tiện Thần vẫn cứ theo sát đi tới, ôm eo nhỏ nàng rồi cười nói.
– Lúc trước ta nhường cô, cô thật sự cho rằng Vân Phi Dương ta có thể sợ cô?
– Ngươi…
Sắc mặt Thiên Như Lâm đại biến, tiếp theo nàng phẫn nộ giơ tay đập tới.
Vân Phi Dương vội vàng buông tay, lấy tốc độ cực nhanh để chạy trốn.
Chiếm tiện nghi xong bỏ chạy.
Rất phù hợp với tính cách vô lại của tên này!
– A a!
Thiên Như Lâm tức giận đến hét ầm lên, nàng huy động vũ dực đuổi theo, đôi mắt đẹp cùng lửa giận quanh thân bao phủ khủng bố cùng sát khí tỏa ra hừng hực!
Vân Phi Dương thấy thế không khỏi sụp đổ nói.
– Không phải chỉ ôm một chút sao, có cần phải tức giận như vậy không?
Nghe được câu này, Thiên Như Lâm chỉ tháy lửa giận cùng sát khí của mình càng nặng, sao đó hóa thành một đạo bạch mang bắn ra tiến đến.
– Có tốc độ thật nhanh!
Vân Phi Dương kinh hãi, hắn vội vàng co tay co chân chạy trốn.
Khả năng có người sẽ hỏi, Vân Đại Tiện Thần sao lại đi đùa giỡn mỹ nữ?
Trên thực tế, hắn cố ý, nguyên nhân làm như vậy cũng là tăng tốc độ đi đường, từ đó có thể lấy thời gian ngắn nhất hất đám liên minh cường giả.
Chỉ đơn thuần dựa vào phi hành cũng rất khó làm được.
Cho nên hắn mới cố ý chọc giận Thiên Như Lâm, làm cho mình có áp lực, cũng mang đến động lực chạy thật nhanh!
Khoan hãy nói, nhìn phía sau cái mông có một con cọp cái sát khí đằng đằng đuổi theo, Vân Đại Tiện Thần cũng không dám có nửa khắc thư giãn, thi triển Độ Vân Bộ đến cực hạn, tốc độ cũng nhanh đến cực hạn!
– Vân Phi Dương!
Thiên Như Lâm phẫn nộ nói.
– Ta muốn giết ngươi!
Ẩn chứa thanh âm phẫn nộ bén nhọn lại chói tai, vọng thật lâu bên trong hạo hãn vũ trụ.
Dựa theo tốc độ bình thường, Vân Phi Dương cần ít nhất hai tháng mới có thể đạt tới Đại Luân Vực, dưới sự truy sát của Thiên Như Lâm chỉ trong vẻn vẹn nửa tháng hắn đã đến.
Xoát!
Một ngày này, hắn đã đi qua không gian Đại Luân Vực bích lũy, trong nháy mắt bay xuống, Thiên Như Lâm vẫn còn theo sát phía sau.
– Ta nói…
Vân Phi Dương rơi trên một tảng đá lớn, hắn há mồm thở dốc nói:
– Cô… cô không mệt sao?
Hơn một tháng phi hành với tốc độ cao cũng đã đủ để hắn rã rời.
– ɖâʍ… tặc!
Thiên Như Lâm phẫn hận nói:
– Chịu chết đi!
Nàng cũng mệt mỏi, nhưng nghĩ đến lúc trước, hành vi của tên kia đối với mình thì lửa giận trong lòng nhất thời chống đỡ lấy thân thể.
– Thánh Thập Tự Trảm!
Thiên Như Lâm vung tay lên, thập tự ánh sáng trong nháy mắt cuốn tới.
Vân Phi Dương nâng quyền ngưng tụ Đại Tê Liệt Thuật nghênh đón, đem chiêu thứ đó phá dễ như trở bàn tay sau đó hắn lắc đầu nói.
– Lực lượng cùng Thiên tộc trưởng so ra, không phải chỉ kém nửa phần nha.
Thiên Như Lâm tuy là dòng chính Thiên Dực Tộc kiệt xuất nhất đời ba, cũng được phái tới đuổi bắt Lão Tử Bất Bại, nhưng thực lực cùng Thiên Nhược Kỳ còn chênh lệch rất lớn.
– Đáng giận!
Nàng phẫn nộ không thôi, tiếp theo lại ngưng tụ chiêu thức một lần nữa.
Vân Phi Dương còn mượn vào Độ Vân Bộ, hướng về nơi xa chạy trốn rồi nói:
– Ta cũng không có thời gian cùng nữ nhân tranh đấu.
Thiên Như Lâm nhất thời áp lửa giận xuống, dù sao nếu đã đi vào Đại Luân Vực, vẫn nên đi tìm kiếm Lão Tử Bất Bại, cướp đoạt Hồng Mông bức tranh mới quan trọng nhất!
Đại Luân Vực.
Một vị diện đã từng vô cùng phồn hoa, về sau lại dần dần xuống dốc.
Cho đến hôm nay, nó đã triệt để biến thành bãi hoang phế.
Sau khi Vân Phi Dương đã bỏ xa Thiên Như Lâm, hắn bay giữa bầu trời, nhìn xuống phía dưới là từng tòa thành trì rách nát, cỏ dại trải rộng đường trong lòng không khỏi sinh ra phần cảm khái.
– Năm tháng là vô tình nhất.
Đúng vậy.
Năm tháng vô tình nhất.
Nó có thể phá hủy hết thảy trên thế gian.
Dù một vị diện đã từng rất huy hoàng, theo năm tháng ăn mòn thì cũng sẽ trở nên vô cùng hoang vu.
Có lẽ do bị vị diện hoang phế này cảm nhiễm, Vân Phi Dương lại nhớ tới Phi Dương Thần Giới, khẽ nỉ non.
– Có lẽ một ngày kia, vị diện chính mình sáng tạo cũng sẽ dần dần trở nên điêu linh.
Khó mà nói.
Bời vì, vô cùng hưng thịnh mà suy là đạo lý tuyên cổ bất biến trong vũ trụ, không có bất kỳ một vị diện nào lại có thể vĩnh viễn bảo trì sự cường đại.
– Phi.
Vân Phi Dương nói:
– Ta Phi Dương tại Thần Giới mới vừa vặn trưởng thành, khoảng cách cường đại còn kém xa lắm, làm sao lại nghĩ đến hướng xấu chứ?
Hắn không nên miên man suy nghĩ, tiên niệm tràn ngập ra, sau đó tìm kiếm nơi ẩn thân của Lão Tử Bất Bại.
Đại Luân Vực tuy hoang phế, nhưng diện tích vẫn rất lớn, muốn ở bên trong tìm một người khẳng định cần mất một quãng thời gian.
– Nhất định phải chạy đến trước liên minh cường giả, trước một bước tìm được Lão Tử Bất Bại.
Vân Phi Dương dùng hết toàn bộ tốc độ, tiên niệm phóng thích khoảng cách không ngừng mở rộng, nhưng liên tục mấy ngày dùng thảm thức tìm tòi, hắn vẫn chưa tìm được Lão Tử Bất Bại trong vị diện hoang phế này.
– Không đúng.
Sau khi trong ngoài đều tìm hết một lượt, Vân Phi Dương mới cau mày nói:
– Tên tộc trưởng của Lâm tộc không phải đã nói, tên kia ở chỗ này, làm sao lại không thấy người?
– Hay là nói.
Hắn dừng một chút nói:
– Tên kia đã rời đi?
– Xoát!
Vân Phi Dương ngừng giữa không trung, tâm niệm khẽ động, gọi Thác Bạt Lưu gọi ra rồi nói:
– Dùng thời gian chi lực của ngươi đi chiếu lại hình ảnh của vị diện này xem.
– Tuân lệnh!
Thác Bạt Lưu lĩnh mệnh.
Nhưng mà, khi hắn ý thức được, bản thân mình dang ở trong một vực, khóe miệng kịch liệt run rẩy.
– Quốc sư, địa phương quá lớn, chiếu ra hình ảnh trước kia hoàn toàn thì có chút khó.
Người này và các Linh Hoàng khác một mực tu luyện trong tạo hóa giới chỉ, cảnh giới tuy rằng đã đột phá đến Chuẩn Đế cấp, nhưng phải dùng thời gian chi lực đến thôi diễn một Vực, vẫn vô cùng khó khăn.
– Đừng nói nhảm.
Vân Phi Dương nói.
– Nhanh lên.
Thác Bạt Lưu tuy im lặng, nhưng chỉ có thể dựa theo quốc sư phân phó, vận chuyển thời gian chi lực, bắt đầu tiến hành chiếu lại hình ảnh.
Hắn chiếu lại toàn bộ đại vực không thực tế, lựa chọn vẽ phân mấy khu vực khác, từng cái đều tiến hành chiếu lại.
– Hưu!
Ở giữa bầu trời xuất hiện một màn sáng.
Mỗi khu vực Đại Luân Vực đều bị về thả ra, chỉ tiếc, cũng lại không tìm được Lão Tử Bất Bại.
– Tiếp tục!
Vân Phi Dương thúc giục nói.
Thác Bạt Lưu tiếp tục bắt đầu phân tích khu vực khác.
Loại điên cuồng thôi diễn này cực kỳ tiêu hao năng lượng, cho nên sau khi đã thăm dò được ba khu vực thì triệt để mệt mỏi thở như chó.
– Không được.
Thác Bạt Lưu yếu ớt nói.
– Ta phải đi nghỉ ngơi một lát.
– Xoát!
Vân Phi Dương đem hắn thu nhập tạo hóa giới chỉ.
Một lát, lại đem triệu hoán đi ra rồi nói:
– Tiếp tục tìm tòi.
– Vâng.
Sau khi nghỉ ngơi qua đi Thác Bạt Lưu lấy lại tinh thần, bắt đầu không ngừng phân tích Đại Luân Vực.
Công phu không phụ lòng người, khi hắn phân tích khu vực thứ tám xong thì màn sáng phía trên rốt cục hiện ra một bóng người.
Người nào?
Lão Tử Bất Bại!
Vân Phi Dương phát hiện tên này lảo đảo rơi vào Đại Luân Vực, sắc mặt hắn đã tái nhợt, hẳn đã thụ thương.
Tiếp theo, trong tấm hình xuất hiện mấy tên võ giả mặc trang phục thống nhất đỏ như máu, phảng phất đang cùng hắn nói chuyện với nhau, hai đầu lông mày Lão Tử Bất Bại có chút ngạo mạn, cười lạnh.
Về sau Lão Tử Bất Bại đã cùng với mấy tên võ giả giao thủ với nhau, nhưng mà hắn đang bị thương mà đối phương lại nhiều người nên hắn đã dần dần rơi xuống thế hạ phong.
– Những người này là ai?
Vân Phi Dương cau mày.
Trong tấm hình những kẻ đang cùng Lão Tử Bất Bại giao thủ vô luận chiêu thức hay vũ kỹ, tất cả đều vô cùng quỷ dị, vô cùng âm u, xem kĩ lại thì hoàn toàn không đơn giản.
– Có phải hay không chính là người của Huyết Điện?
Nhớ tới tộc trưởng của Lâm tộc nói đến Huyết Điện, Vân Phi Dương suy đoán.