Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2242
Nói thật, Thiên Nhược Kỳ giơ thanh đại đao đen nhánh gác trên cổ Vân Phi Dương rất muốn chém xuống, dù sao hành động của tên này hôm qua thật không cách nào nhẫn nhịn.
Nhưng dù sao cũng là tộc trưởng một tộc, sau một đêm tỉnh táo suy nghĩ vẫn tương đối lý trí, cuối cùng buông đao xuống, muốn dùng phương thức ôn nhu xóa hết trí nhớ hắn.
Xóa trí nhớ, rất ôn nhu?
Vân Phi Dương không cho là vậy, vẻ mặt hắn đau khổ nói.
-Thiên tộc trưởng, hôm nay ta tới đây một là đến nhận lỗi, hai là đến giải thích!
-Giải thích?
Thiên Nhược Kỳ cười, cười rất âm u rất đáng sợ, phối hợp với chuôi đại đao ngăm đen này cho người ta cảm giác không phải tiên nữ, mà là ma nữ!
Sau lưng Vân Phi Dương đổ mồ hôi lạnh.
Nghĩ thầm, thì ra nữ nhân cao lạnh này còn có một mặt khủng bố như thế, quả nhiên nét đẹp không chỉ nhìn tướng mạo!
-Thiên tộc trưởng!
Hắn lấy hết dũng khí nói.
-Sự việc hôm qua ta thật không phải cố ý, chỉ là trong lúc vô tình xâm nhập trận pháp…
Xoát!
Nói chưa dứt lời, Thiên Nhược Kỳ lại gác đại đao lên cổ hắn, âm u nói.
-Không phải ngươi nói đã quên à, sao còn nhớ rõ!
-…
Vân Phi Dương thật muốn khóc.
Nữ nhân này tính cách quá cổ quái, căn bản không có cách nào giao lưu bình thường, không cách nào giải thích a.
-Thiên Nhược Kỳ!
Đột nhiên, không biết dũng khí từ đâu tới, Vân Phi Dương đỉnh lấy đại đao, thân thể thẳng tắp nói.
-Lão tử thê thiếp thành đàn, dung mạo từng người đều là chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, há lại làm ra sự tình trơ trẽn, nhìn trộm ngươi tắm rửa!
Đây là lời nói thật.
Tác giả ta có thể vỗ bộ ngực cam đoan.
Vân Đại Tiện Thần tuy có chút tiện nhưng cũng không phải loại bỉ ổi vô sỉ, sở dĩ hắn nhìn trộm thân thể Thiên Nhược Kỳ hoàn toàn là hiểu lầm vô cùng lớn!
Tin tưởng người ở hiện trường cũng có thể làm chứng.
Thấy hắn vậy mà la hét lại mình, còn gọi tục danh của mình, Thiên Nhược Kỳ tức giận đến run rẩy thân thể, chợt vung đại đao tối như mực trực tiếp chém xuống.
Lúc này khẳng định có người nghĩ.
Nhân vật chính rốt cục xong đời, rốt cục cũng có thể hoàn tất nghỉ viết, đọc giả cũng không cần mỗi ngày chờ chương, triệt để giải thoát.
Thật có lỗi, Vân Phi Dương còn chưa chết!
Một đao kia của Thiên Nhược Kỳ cũng không phải chém hắn, mà chặt trên mặt đất ở bên cạnh.
-Ừng ực.
Vân Phi Dương nuốt một miếng nước bọt.
Mấy sợi tóc bị đứt gãy rơi trên mặt đất, có thể thấy được nếu như vừa rồi chỉ cần lệch một điểm thì thân thể của hắn đã sớm tách ra.
Ánh mắt Thiên Nhược Kỳ lạnh lẽo nói.
-Ngươi thử rống một tiếng nữa xem?
-Hắc hắc.
Vẻ mặt Vân Phi Dương hết sức vui cười, mềm giọng thì thầm nói.
-Thiên tộc trưởng, cây đao này thấu phát một cỗ bá vương chi khí, xem ra cũng là thần binh lợi khí hiếm thấy!
Thiên Nhược Kỳ rút đao lên, nói.
-Đao này là chi bảo trấn Vực Thiên Dực tộc ta, phía trên có thể mở trời phía dưới có thể trảm yêu trừ ma, chính là Thần Khí tối cường trong vũ trụ!
Ba ba ba!
Vân Phi Dương vỗ tay nói.
-Lợi hại, lợi hại!
Xoát!
Đại đao lại rơi vào trên cổ hắn, Thiên Nhược Kỳ lạnh lùng nói.
-Hôm qua nếu như ta tế ra đao này, dù ngươi có trang bị Liệt Không Chiến Đế cũng khó thoát khỏi cái chết!
Vân Phi Dương vô cùng tin.
Chuôi đại đao đen nhánh này nhìn rất phổ thông nhưng lại thấu phát một cỗ khí tức đáng sợ, phẩm chất so với Chân Long Bá Vương Thương tuyệt đối cao hơn.
Thanh đao này thật phóng khoáng.
Bây giờ lại bị một nữ nhân tướng mạo mỹ miều, dáng người uyển chuyển cầm lấy thật là không hài hòa, thực lãng phí.
Nếu như trong tay ta…
Vân Phi Dương vội vàng vứt bỏ suy nghĩ lung tung, dù sao mình là đến xin lỗi, không phải đến thăm dò bảo đao!
Xoát!
Thiên Nhược Kỳ thu hồi đao, phiêu nhiên ngồi trên ghế, thản nhiên nói.
-Ngươi đã muốn giải thích vậy ta để ngươi giải thích, nếu như giải thích không rõ ràng đừng trách ta đao hạ vô tình.
Vân Phi Dương nói.
-Thiên tộc trưởng, Vân mỗ hôm qua chỉ phát giác được ngoài thành có trận pháp yếu ớt dao động, cho là có chí bảo liền đần độn u mê chạy tới.
-Ngươi nói láo.
Thiên Nhược Kỳ lạnh mặt nói.
-Thứ ta bố trí là Thiên Dực đại trận, đừng nói một tên tiểu bối như ngươi, dù là Vân Thần Khanh cũng khó có thể nhìn trộm.
-Ta nói thật!
Vân Phi Dương nhấc tay thề nói.
-Nếu như Thiên tộc trưởng không tin có thể tìm một nơi khác bố trí lại, nhìn xem Vân mỗ có thể tìm tới hay không!
-Được.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Bản tộc trưởng sẽ bố trí lại Thiên Dực đại trận, để xem ngươi còn nói dối được hay không!
Bên trong nội điện.
Vân Phi Dương lẻ loi một mình ở đây.
Thiên Nhược Kỳ rời khỏi, đi bố trí Thiên Dực đại trận, còn dùng trận pháp phong tỏa gian phòng lại để tránh việc hắn liên lạc với bên ngoài.
-Cấp bậc trận pháp ngăn cách này…
Vân Phi Dương lắc đầu, thầm nghĩ.
-Thật quá yếu.
Thiên Nhược Kỳ cũng không biết trận pháp mình bố trí lại bị tên kia nói không đáng giá, giờ phút này nàng đã đi tới hậu viện bắt đầu bố trí Thiên Dực đại trận.
Đối với trận pháp nữ nhân này có lý giải không tệ, vẻn vẹn nửa canh giờ đã bố trí tốt trận pháp.
Nhưng mà, nàng vừa tiến vào trong điện triệt tiêu trận pháp ngăn cách, Vân Phi Dương liền bước trước một bước, mở miệng nói.
-Thiên tộc trưởng, lần này ngươi chỉ bố trí một tiểu trận phạm vi nửa trượng thôi sao.
Thiên Nhược Kỳ ngạc nhiên nói.
-Làm sao ngươi biết?
Vân Phi Dương cười nói.
-Bởi vì thời điểm Thiên tộc trưởng bố trận, Vân mỗ nhìn rõ ràng không sót gì.
Thiên Nhược Kỳ cau mày nói.
-Ngươi có thể nhìn ra bên ngoài, chẳng lẽ đã phá giải trận pháp ngăn cách của ta?
-Đúng vậy.
Vân Phi Dương gật đầu nói.
Thiên Nhược Kỳ chấn động, hắn đã phá giải tại sao mình không có mảy may phát giác gì!
Vân Phi Dương chỉ về phía hậu viện nói.
-Thiên tộc trưởng bố trí trận pháp tại hậu viện, ở giữa hai cây đào.
-…
Thiên Nhược Kỳ trầm mặc.
Bởi vì hắn nói đúng chính xác vị trí tiểu trận pháp mà mình bố trí.
Vân Phi Dương cười nói.
-Thiên tộc trưởng đã tin ta chưa?
Thiên Nhược Kỳ theo dõi hắn nói.
-Coi như ngươi có thể nhìn trộm Thiên Dực đại trận của tộc ta, nhưng làm sao có thể đi vào?
Cả đêm qua nàng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, dù sao coi như tiểu tử này muốn rình mình tắm rửa, cũng không thể xâm nhập vào trận pháp được a.
Vân Phi Dương cười nói.
-Thiên tộc trưởng, thực không dám giấu giếm, tu vi Vân mỗ không có gì, nhưng về trận đạo vẫn có chút tạo nghệ.
Tu vi không có gì, mà tuổi còn trẻ đã đột phá đến đẳng cấp trên Đế, lại còn dựa vào đệ ngũ biến cùng Liệt Không Chiến Đế trang bị phá mất Thập Tự Thánh Trảm của mình?
Khiêm tốn.
Vân Phi Dương đang khiêm tốn!
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Ta ngược lại muốn xem xem, tạo nghệ của ngươi đối với trận đạo cao bao nhiêu.
Nói xong liền dẫn hắn vào hậu viện, nói.
-Phá trận đi.
Vân Phi Dương cười cười, linh hồn lực cường đại lan ra, trong nháy mắt dung hợp vào tiểu hình Thiên Dực đại trận vô hình.
-Linh hồn lực thật mạnh!
Thiên Nhược Kỳ đứng bên cạnh cảm nhận được cỗ linh hồn khí tức cuồn cuộn hoàn toàn không yếu hơn mình, tâm thần đột nhiên chấn kinh.
Xoát!
Đúng vào lúc này Vân Phi Dương cất bước đi, thân thể đụng vào kết giới trận pháp vô hình, dễ như trở bàn tay tan vào bên trong.
Thấy cảnh này, Thiên Nhược Kỳ có thể khẳng định kẻ này thực sự có thể nhìn trộm được Thiên Dực đại trận, còn có thể nhẹ nhàng phá giải, thậm chí mình không cảm nhận được gì cả!
Tạo nghệ của hắn đối với trận pháp quả thực khủng bố!